Edit/Beta: Chúi
Sau khi rời khỏi chùa Khô Diệp, hành trình trở nên nhanh chóng hơn, không tới một ngày đã đến Trần Quận, chạng vạng tối ngày thứ hai rốt cuộc đã có thể trông thấy tường thành Huyện Hạng.
Nhắc tới Trần Quận không thể không nhắc tới Tạ gia danh tiếng lẫy lừng.
Nơi đây có hai dòng họ danh vọng cao nhất là Lang Gia Vương Thị và Tạ Thị.
Chỉ tiếc Đại Ngụy chinh phục được mỗi một nửa lãnh thổ Trần Quận nhưng dù là vậy, nơi đây cũng là quận huyện có người Hán sinh sống nhiều nhất ở Ngụy Quốc.
Tường thành Hạng Thành được xây rất kiên cố, có lẽ vì cách không xa là lãnh thổ Lưu Tống nên Đại Ngụy chưa bao giờ lơi lỏng khống chế đối với Huyện Hạng, chẳng những tất cả quân úy luyện binh nơi đây đều là lão tướng mà đa số binh lính đều là lão binh được thuyên chuyển đến từ Lục Trấn phương Bắc, quận binh nơi này tuyệt đối không phải dạng tốt xấu lẫn lộn như mấy châu phủ khác.
Cũng vì lẽ đó nên Trần Tiết mới được cử về đây làm quan.
Hắn là Đốc quân đô úy của Trần Quận, tương tự như thầy dạy võ, theo lý thuyết hẳn là nhân duyên sẽ rất tốt, vậy mà hình như hắn ở đây cũng không có bằng hữu nào.
Tường thành được ánh hoàng hôn chiếu vào có màu đỏ nhàn nhạt lúc ẩn lúc hiện, trông như nhiễm máu.
Hình ảnh liên tưởng ấy khiến Hạ Mục Lan thoáng chút bất an, cô bèn vội dời ánh mắt đến nơi khác, xoay người xuống ngựa đi cùng mọi người vào trong thành.
*
“Vào thành làm gì? Thăm bạn? Hay có việc?”
Bởi vì Hạ Mục Lan mặc quần áo Tiên Ti, dẫn theo không ít “tuỳ tùng” và “cơ thiếp” nên lính giữ thành cũng không dám ngăn cản cô, chỉ đứng dưới ngựa mà hỏi.
Qua thêm nửa canh giờ nữa cổng thành sẽ đóng, bọn họ phải chạy như bay mới đuổi được tới đây nên ai cũng mang bộ dạng phong trần mỏi mệt, đặc biệt là Thác Bạt Hoảng luôn thả tóc, giục ngựa chạy trong gió lạnh mùa đông khiến kiểu tóc trông như tên điên.
“… Thăm bạn.” Hạ Mục Lan nghĩ nghĩ, cảm thấy chỉ có lý do này là gần nhất với mục đích của mình.
“Tám người, vào thành thăm bạn.” Lính giữ thành giơ tay ra.
“Đây là?” Hạ Mục Lan xin giúp đỡ nhìn về phía Địch Diệp Phi.
Hắn đi một đường từ Đôn Hoàng đến Bình Thành, nhất định biết lính giữ thành muốn cái gì.
Địch Diệp Phi chỉ im lặng móc từ trong lòng ra một khối thẻ bài bằng đồng, huơ huơ.
Chỉ cần là lính sẽ biết ngay đó là gì, mặc dù lính giữ thành chỉ là tiểu lại nhưng cũng thuộc quân đội, thế nên vừa nhìn thấy thẻ bài kia liền lấy làm kinh hãi, vội vàng nhường đường cho bọn họ.
“Rốt cuộc hắn muốn cái gì vậy? Chứng minh thân phận hả?” Thác Bạt Hoảng nhíu mày hỏi Địch Diệp Phi.
“Còn muốn gì nữa chứ.” Địch Diệp Phi khinh thường hừ lạnh, “Qua thành phải trích máu(1), muốn chút chỗ tốt mà thôi.”
(1)Nguyên văn: Nhạn quá bạt mao – chim nhạn muốn bay qua phải nhổ lông.
Mình không tìm được cụm từ nào thích hợp để diễn tả nên thay bằng cụm từ trên.
Thác Bạt Hoảng nghe mà giận tím mặt.
“Một tên lính giữ thành nho nhỏ sao lại dám thu phí vào thành thay triều đình!“
Đại Nguỵ không có thu nhập từ “thuế vào thành”.
Những năm đầu Đại Nguỵ buôn bán không thông, dân sinh khó khăn, lại thêm mấy năm chinh chiến liên miên nên các vị Hoàng đế đều tán thành việc thương nhân và thợ thủ công đủ mọi nghành nghề di chuyển khắp nơi, vực dậy thương nghiệp và thủ công nghiệp, không thu phí vào thành.
“Mọi người đều không có bổng lộc, nếu không dựa vào cái này kiếm chút nước canh sợ là phải chết đói hết cả đám.” A Lộc Hoàn cũng không cảm thấy tên lính kia làm gì sai, ngược lại còn nói đỡ cho hắn một câu.
Nghe thấy A Lộc Hoàn xen mồm, Thác Bạt Hoảng khẽ hừ một tiếng nhưng không nói gì nữa.
Lúc đầu Hạ Mục Lan không biết bọn họ đang nói về cái gì, sau đó lục lại ký ức thì không khỏi kinh hãi!
Chẳng trách Hoa Mộc Lan không muốn ra làm quan!
Trời ạ! Quan viên những năm đầu Bắc Nguỵ không có bổng lộc!
Có lẽ vì người Tiên Ti xuất thân từ chế độ bộ lạc nên ngày trước, tất cả quan viên và binh sĩ đều là nguyên lão bộ lạc và binh lính bộ lạc, từ khi lập quốc đã không có cái gọi là “bổng lộc”.
Tới khi người Hán bắt đầu gia nhập vào bộ máy hành chính, vì chế độ quân hộ và ba mươi sáu Bộ Tiên Ti định ra quan chế quá hỗn loạn, dẫn tới Hán thần cải cách mấy lần vẫn không thành công, về phần hệ thống bổng lộc cũng do quý tộc Tiên Ti tranh chấp với Hán thần nên cuối cùng vẫn không định ra được.
Tuy mỗi quan viên đều được chia đất đai dựa theo phẩm cấp, ngày Tết cũng được ban thưởng thêm nhưng từ chức quan Tư đồ cho tới quan Cửu phẩm tép riu, ai cũng không có nguồn thu nhập nào khác.
Chức quan to, được ban nhiều đất đai thì tìm tá điền để họ trồng trọt hoặc tự trong nhà trồng, sản vật thu được sẽ bán đi để đổi lấy thứ khác.
Thế nhưng chức quan nhỏ hơn thì ngoại trừ làm nhiệm vụ, còn lại cũng chẳng dư ra bao nhiêu thời gian mà trồng trọt, tìm tá điền vẫn không thu được bao nhiêu.
Dưới loại tình huống ấy, từ trên xuống dưới đều muốn vớt nước canh cũng không phải chuyện gì kỳ lạ.
Quan viên tham nhũng, chế độ không rõ ràng, hệ thống tam trưởng chế(2) tạo thành lỗ hổng do chức trách chồng chéo lên nhau, khiến bộ máy triều đình Đại Nguỵ vô cùng cồng kềnh, tham nhũng cũng vô cùng nghiêm trọng.
(2)Chế độ tam trưởng chế: năm hộ tạo thành một Lân do Lân trưởng đứng đầu; năm Lân tạo thành một Lý do Lý trưởng đứng đầu; năm Lý tạo thành một Đảng do Đảng trưởng đứng đầu.
Các Lân trưởng, Lý trưởng và Đảng trưởng được miễn đi phu, chỉ lo việc lập hộ tịch, thu thuế và khuyến khích người dân nuôi tằm, làm ruộng..
Hã???? tì???? đọc tгang chính ở ++ ???? г ù ???? ???? г u ???? ệ n.Vn ++
Trong quân đội còn đỡ, sẽ phát lương thực và đất đai dựa theo quân công và phẩm cấp, nếu đang chiến đấu sẽ được hưởng hết từ món nhỏ như kim chỉ cho đến lớn như nữ nhân, tất cả đều là chiến lợi phẩm thuộc về người chiến thắng, cuộc sống dễ chịu hơn nhiều so với nhóm quan viên.
Đây chính là nguyên nhân một số người xuất thân hàn vi và sĩ tộc đến từ dòng họ nhỏ thà nghĩ hết cách để tòng quân rèn luyện chứ không muốn làm quan.
Đa số quan lại địa phương Đại Nguỵ là con cháu thế gia người Hán hoặc nhà địa chủ, không lo ăn mặc cũng không sợ không có bổng lộc.
Hạ Mục Lan kinh ngạc trong lòng, thầm cảm thán người Hán quá cừ, một quốc gia to lớn với chế độ quan viên lung tung lộn xộn như vậy mà họ vẫn quản lý tốt đến thế, đối với Thác Bạt Đảo và Thác Bạt Hoảng cô lại càng bội phục vạn lần.
Lại nghĩ đến Thác Bạt Đảo vẫn luôn lấy chiến dưỡng chiến suốt nhiều năm mới chống đỡ cho quốc gia không bị sụp đổ, hiện tại mấy nước xung quanh dần dần bị diệt, làm gì còn chỗ để phát động chiến tranh?
Tuy nhiên, chỉ trong chớp mắt Hạ Mục Lan đã vứt hết mấy lo nghĩ ấy ra sau đầu.
Cô chẳng phải Thượng thư hay quan lại gì trong triều, lo lắng giùm họ mấy điều này làm chi!
“Hoa Tướng quân, giờ chúng ta đến nhà Trần Đô uý hay trực tiếp đến nha môn xem tình hình của ngài ấy?” Hiện tại A Lộc Hoàn đang là thủ lĩnh nhóm cò trắng nên có nhiều thứ đều do hắn mở lời.
“……..
Ta định đến nhà giam thăm Trần Tiết trước.” Hạ Mục Lan nhìn Thác Bạt Hoảng và A Đan Trác, “Các ngươi cứ làm y như hôm qua, cầm thẻ bài Hậu quan đi tìm nha môn nghỉ lại, chờ ta hỏi Trần Tiết rõ ràng chuyện gì đã xảy ra rồi sẽ về bàn bạc kỹ hơn.”
“Thời gian cũng trễ rồi, không bằng ngày mai hãy đến nhà giam, trước tiên cứ nghỉ ngơi cái đã?” Địch Diệp Phi nhìn nhìn sắc trời, vào đông trời mau tối, vừa nãy bầu trời vẫn còn màu hồng mà giờ đã đổi qua sắc tím.
“Thái