Edit/Beta: Chúi
“Nghe nói ngươi lại đi tìm ‘Tướng quân nhát gan’ hả?”
“Đừng bao giờ để ta nghe thấy câu ‘Tướng quân nhát gan’ nữa!”
Trần Tiết đột nhiên nhảy dựng lên túm chặt cổ áo đồng đội, dùng sức đè chặt tên kia lên cây cột dựng lều, nghiến răng từng chữ cảnh cáo gã.
“Ngài – ấy – là – Hổ – Bôn – Tướng – quân!”
Trần Tiết mà tranh cãi cũng điên y như đánh trận, dù cùng một tiểu đội nhưng không ai dám chọc hắn.
Thế nên mấy người khác thấy vậy vội vàng chạy tới, người kéo tay áo, kẻ thì khuyên can, hy vọng Trần Tiết và tên khốn xui xẻo kia tách nhau ra.
Mấy người đồng đội ai nấy đều kêu khổ trong lòng, rõ ràng là một thằng nhóc thoạt trông hiền lành, sao cứ vừa nhắc tới vị Tướng quân kia là trở mặt ngay và luôn!
Đại đội trưởng hiện tại biết rõ trong lòng Trần Tiết muốn gia nhập nhánh quân hộ vệ của Hoa Tướng quân nên đối với hắn không mặn không nhạt.
Các đồng đội một mặt tán thưởng thực lực của hắn, muốn cùng hắn kề vai sát cánh giết địch, mặt khác lại vì hắn luôn nghĩ “đi ăn máng khác” mà chỉ duy trì mối quan hệ bề ngoài.
Nghe nói trước đây Trần Tiết không mấy hoà đồng với đồng đội ở trại tân binh, giờ tới đây vẫn y như mồi nổ, đụng cái là “bùm”.
“Hắn nói giỡn chút thôi mà, ngươi đừng để bụng.”
“Nếu Hoa Tướng quân biết ngươi lại đánh nhau chắc chắn càng không muốn nhận ngươi.”
Cũng chẳng biết câu nói nào đã thuyết phục được Trần Tiết, hắn dần dần thả lỏng tay ra, tên kia bị hắn ấn lên cột vừa đứng thẳng người đã ho khan dữ dội.
Trần Tiết dùng kỹ xảo đè vào yết hầu bằng đốt ngón tay nên tên kia không dám nhúc nhích dù chỉ một chút.
Biết đám người này hoặc là coi thường hắn hoặc coi thường Hoa Tướng quân, Trần Tiết thầm mắng một câu trong miệng rồi phủi tay đi thẳng ra khỏi lều trại.
“Ngươi không sao chứ?” Thấy Trần Tiết bỏ đi rồi, một người cúi xuống an ủi cái tên đang phun nước bọt lên mặt đất.
“Khụ khụ, cổ họng đau quá.
Thằng nhóc đó ra tay quá ác!”
“Đừng chọc hắn nữa, cùng đơn vị mà đánh nhau sẽ bị phạt đấy.”
“Ta chọc hắn hồi nào! Ai cũng gọi như thế mà! Cái thứ nhát gan sợ chết ấy, uổng cho một thân sức mạnh!” Tên kia gân cổ cãi, “Còn chiếm đoạt cả Địch mỹ nhân!”
“Ngươi lại còn ồn ào, muốn mạng nữa không!” Mọi người đều bị tên này làm cho phát điên.
“Hoa Tướng quân tốt tính, ngươi nói xấu sau lưng ngài ấy không sao.
Lỡ bị Địch Tướng quân nghe thấy thì cả đời này của ngươi chỉ có thể uống nước thôi!”
Kẻ bị Địch Diệp Phi đấm rụng răng trong quân cũng không chỉ một, hai người.
Không phải ai cũng yêu thích Hoa Mộc Lan.
Đối với kiểu người “tới điểm là dừng” như nàng, rất nhiều người nói xấu sau lưng hoặc chửi thầm trong lòng.
Nội dung chỉ đơn giản như “Nếu ta có một thân sức mạnh kia sẽ thế nào thế nào” hoặc “Nếu ta là hắn sẽ làm sao làm sao.”
Đây chính là mơ ước và câu chuyện cổ tích của cánh đàn ông, giống như các cô gái luôn ảo tưởng có được một vị lang quân cao quý yêu mình đến điên cuồng, cánh đàn ông cũng mộng tưởng hão huyền được làm “anh hùng vô địch thiên hạ”.
Mà người có được sức mạnh khiến bọn họ tha thiết ước mơ kia vậy mà lại là một tên dè dặt tới mức làm người ta bức bối.
Sự chênh lệch to lớn đấy giống như chứng kiến một vị mỹ nhân tuyệt thế rơi vào tay một lão già, khiến nhiều người bóp cổ tay tiếc nuối.
***
Hoa Mộc Lan cũng không hiểu tại sao thằng nhóc tên Trần Tiết nọ cứ một mực muốn vào nhánh quân hộ vệ của nàng.
Nàng chỉ là một Tướng quân nho nhỏ dẫn đầu mấy trăm binh lính, hơn nữa Bệ hạ sắp giá lâm, nàng rất có thể sẽ bị điều đi làm thuộc hạ của một vị cấp trên nào đó.
Dù sao chăng nữa, làm thuộc hạ của nàng sẽ chẳng có chỗ nào lợi cho tương lai.
Tuy cấp dưới của nàng có tỷ lệ thương vong thấp nhất nhưng số lượng thủ cấp cũng không gọi là cao.
Ai muốn thăng tiến đều đã chuyển đi rồi, nàng cũng không ngăn cản bọn họ, người ở lại hoặc là nhà còn vợ con không muốn chết hoặc là mấy tên nhát gan bị đào thải từ các đơn vị khác.
Địch Diệp Phi thường cười nhạo nàng, nói nàng là Tướng quân nhặt ve chai nhưng Hoa Mộc Lan không hề cảm thấy dẫn theo mấy người ấy có gì đáng xấu hổ.
Nàng không nhận vẫn sẽ có người khác nhận.
Chỉ cần ngày nào còn ở quân doanh, ngày ấy bọn họ sẽ không trốn được số mệnh phải lên chiến trường.
Tuy bọn họ nhát gan nhưng lại không phải kẻ nhu nhược, những lúc cần xuất chiến, ai cũng sẽ không đào ngũ.
Bất kể giết địch được nhiều ít, bọn họ chưa bao giờ tránh né việc xuất chiến.
Chứng kiến đồng đội hy sinh, trải qua nỗi thống khổ khi bị thương nhưng bọn họ chưa từng dừng bước, chỉ có thể tiếp tục tiến lên, nếu không sẽ không thể về nhà.
Trong nhánh quân hộ vệ này chẳng những có nàng là nữ mà còn có những người lính già hơn bốn mươi tuổi.
Trên chiến trường tàn khốc,
dù là tân binh vừa tham chiến hay người đã có gia đình đều phải chịu đựng những điều đáng sợ chưa từng xảy ra trước đây chỉ vì muốn kiên cường sống sót.
Đó chẳng phải là sự dũng cảm đấy sao?
Chết trận thì có gì đáng sợ?
Thứ đáng sợ là quẫn cảnh phải đối mặt sau khi bị chặt đứt chân, thiếu mất cánh tay kia kìa.
Điều kiện lựa chọn thuộc hạ của Hoa Mộc Lan chỉ có một, đó chính là: Sống!
Biết mình sống vì cái gì!
Tên nhóc Trần Tiết kia rất có tư chất, dù hình thể là người Hán không quá cao lớn nhưng hắn không hề kém cạnh so với bất cứ chiến sĩ Tiên Ti nào.
Thế nhưng hắn lại không thích hợp đi theo bên cạnh Hoa Mộc Lan nàng.
Hắn không biết yêu quý chính mình.
Hắn tôn sùng niềm tin “Dũng mãnh không sợ chết” của bậc cha ông.
Có lẽ xuất phát từ nguyên nhân nào đó khiến Trần Tiết sùng bái nàng nhưng hắn không biết đi theo nàng mang ý nghĩa như thế nào.
*
Vào một ngày đứng gió, Hoa Mộc Lan đang hướng dẫn thuộc hạ cách bắn tên trong thao trường.
Vì tố chất của thuộc hạ vàng thau lẫn lộn nên Hoa Mộc Lan vắt hết óc suy nghĩ tìm thêm nhiều chiến thuật có thể giúp họ bình yên trên chiến trường, bắn theo đội hình chính là một trong số đó.
Nàng phát hiện phàm là người sợ chết thì thuật cưỡi ngựa sẽ không tồi, hoặc là nói bị buộc tôi luyện đến không tồi.
Còn bắn cung là một kỹ năng mà bất cứ quân hộ Tiên Ti nào cũng được học tập từ nhỏ, chỉ đơn giản là bản lĩnh tốt xấu khác nhau thôi.
Đôi khi kéo ra một khoảng cách rồi dàn đội hình bắn cung có thể đạt được hiệu quả tốt hơn nhiều so với xung phong liều chết.
Dù thật sự đến lúc bắt buộc phải xung phong, bắn theo đội hình một vòng cũng sẽ khiến sức chiến đấu bên địch yếu đi không ít.
“Không cần phải bắn vào yết hầu, đầu hay chỗ hiểm nào!” Hoa Mộc Lan chỉ vào đống cỏ khô, nói, “Chỉ cần bắn trúng mục tiêu là được! Dưới mưa tên dày đặc, chắc chắn ông trời sẽ đưa được vài cây trúng điểm yếu!”
Thuộc hạ Hoa Mộc Lan cười ầm lên.
“Không được cười! Mục đích của bắn theo đội hình là áp chế, chúng ta là quân bảo hộ, xung phong sẽ có nhánh quân khác đảm nhiệm.
Cho dù chỉ có chúng ta thì hai đội Giáp, Ất cũng sẽ trở thành quân tiên phong khi các ngươi đang ngăn chặn kẻ địch.
Trước lúc đó phải cố gắng làm giảm số lượng địch, bất kể bắn vào đầu hay vào ngực, chỉ cần dựa theo vị trí bản thân nắm chắc bắn tên ra là được! Dù không bắn trúng điểm yếu nhưng chỉ cần mục tiêu bị bắn trúng sẽ bị đau, không ít kẻ sẽ rơi xuống ngựa, đó chính là cơ hội của chúng ta!”
Hoa Mộc Lan hạ lệnh: “Mỗi ngày kéo cung năm trăm lần, kỵ xạ một trăm lần! Nếu các ngươi không muốn bị kẻ địch chém đầu thì trước tiên phải luyện thuần thục bản lĩnh kéo kẻ địch xuống ngựa!”
“Rõ!”
“Ai không luyện cưỡi ngựa bắn cung cho giỏi sẽ phải cùng ta làm quân tiên phong!” Hoa Mộc Lan nở nụ cười vui sướng khi người gặp họa, “Ta nghĩ các ngươi sẽ nỗ lực, đúng không?”
Nhóm thuộc hạ lại cười ầm ĩ cả lên.
“Được rồi, đừng cứ cười mãi! Có biết ta tìm về mấy mũi tên này giúp các ngươi khó khăn tới cỡ nào không? Mặt mũi gì đều mất hết! Nếu các ngươi luyện không xong, ta sẽ quẳng cả đám cho bọn nhúc nhích mài đao!”
Hoa Mộc Lan “cười dữ tợn”, “Dù sao trong quân vẫn còn nhiều quỷ sợ chết muốn làm thuộc hạ dưới trướng ta!”
“Hoa Tướng quân, quỷ sợ chết đến kìa!” Một tên thuộc hạ khôi hài đáp lời, ngón tay chỉ vào bóng người lặng lẽ xuất hiện cách đó không xa, “Họ Trần kia lại tới xem ngài luyện binh!”
“Các ngươi tiếp tục luyện!” Hoa Mộc Lan dặn dò hai Phó tướng xem chừng bọn họ rồi đi về phía Trần Tiết.
*
“Trần Tiết, ta đã nói với ngươi rồi…” Hoa Mộc Lan nghiêm mặt, một lần nữa chuẩn bị nói ra lời cự tuyệt.
“Hoa Tướng quân! Xin ngài hãy nhận ta dùng thử mấy tháng!” Trên mặt Trần Tiết tràn đầy sự khẩn cầu, “Nếu ngài cảm thấy ta thật sự không được thì cứ đá ta đi!”
“Hảo hán trong quân nhiều vô kể, chỉ bởi vì ta xé áo giáp của ngươi, ngươi đã cảm thấy ta là một trang hảo hán?”
Lúc nói ra câu này, Hoa Mộc Lan thiếu điều muốn phun một ngụm máu tươi.
Nàng rất không hài lòng mà nhăn mày, cảm thấy Trần Tiết như kiểu ăn vạ í, điểm này khiến nàng không thích.
“Áo giáp ta đã đền cho ngươi, lời từ chối ta cũng nói rất rõ ràng.
Dù ngươi có cầu xin bao nhiêu đi nữa, ta cũng sẽ không…”
“Hoa Tướng quân, ngài đã cứu ta!” Trần Tiết cắt ngang lời nói tổn thương lòng người mà Hoa Mộc Lan sắp nói ra.
“Trong một lần truy đuổi nhúc nhích hai tháng trước, ngài đã dẫn theo thuộc hạ cứu chúng ta, ngài còn trả lại trường sóc cho ta!”
Nhắc đến thanh trường sóc kia, Hoa Mộc Lan đã nhớ lại.
Về phần người hôm đó……
Ai mà biết tên đàn ông ôm nguyên mặt máu, giọng nói khàn đục ấy là ai?
“Trước khi ta gom hết dũng khí tìm ngài đòi lại vũ khí, một đồng đội đã cảnh cáo ta, hắn nói đó là một thanh trường sóc hiếm thấy trong quân, nếu ngài thật sự coi trọng nó thì ta hãy để ngài lấy đi, nếu không, chỉ vì một thanh trường sóc, ta ngược lại sẽ chọc ra mối họa ngập trời, liên lụy đến bọn họ.” Trần Tiết cắn răng nói hết mọi chuyện.
“Lúc ấy ta thật sự rất sợ hãi, bởi vì thoạt nhìn ngài không giống một vị Tướng quân hiền hoà gì.
Ánh mắt ngài nhìn ta không khác gì nhìn thanh trường sóc ấy……”
“Thế nhưng ngài lại trả vũ khí cho ta, để ta biết đồng đội kia đã sai.”
Nhóm người kia cảm thấy hắn vì cảm kích Hoa Mộc Lan đã trả lại trường sóc nhưng không một ai biết thứ Hoa Tướng quân trả lại hắn còn là sự tin tưởng vào đồng đội, niềm biết ơn và thiện ý giữa người với người.
Nếu lần đó không lấy được trường sóc về chắc có lẽ hắn không bao giờ dám giao sau lưng mình cho bất cứ ai nữa.
Trần Tiết nghe nói vị Tướng quân này sức mạnh vô song, luôn không thể khống chế nên vũ khí cứ bị hư mãi.
Rất nhiều người cười cợt ngài ấy hôm nay cầm kiếm, ngày mai cầm đao, hôm sau nữa đã cầm mấy thứ trường thương trường mâu nhặt được trên chiến trường.
Chính vì như vậy, đức hạnh của ngài ấy lại càng khiến người ta thêm kính nể.
“Tướng quân, không phải ai cũng được như ngài.
Ngài nói ta khờ cũng được, ghét ta cũng không sao, ta chỉ mong muốn được đi theo ngài!”
“Người được ta cứu không ít.
Ta là tướng lãnh quân bảo hộ, vốn dĩ phải bảo vệ mọi người.” Cảm giác không vui của Hoa Mộc Lan giảm bớt một ít nhưng điều này cũng không đủ thuyết phục nàng.
“Không chỉ như vậy!”
Hai mắt Trần Tiết thoáng đỏ hồng, nét mặt đầy vẻ thống khổ.
“Ta gặp qua không ít người chết trận, đồ đạc của bọn họ đều bị chia năm xẻ bảy.
Quần áo, chiến mã, vũ khí, áo giáp, kẻ lấy đi có bọn nhúc nhích cũng có người một nhà.”
“Ai ai cũng được võ trang đầy đủ bước vào toà đại doanh này, khát vọng dùng binh khí trong tay tạo nên một mảnh tiền đồ, vậy mà cuối cùng, rất nhiều người đừng nói tới thi thể, ngay cả một món di vật để lập mộ cũng chẳng có.”
“Ta nghe người khác nói thuộc hạ đã hy sinh của ngài ít nhất còn được thu thập di vật chỉnh tề mà gửi về nhà…….”
“Ta chỉ hy vọng được đi theo một người đáng tin tưởng! Một chủ tướng có thể giúp ta nếu ngày nào đó ta chết đi, ít nhất người nhà của ta cũng sẽ được nhìn vật nhớ người thôi mà!”
Trần Tiết không cam lòng quỳ rạp xuống đất, nước mắt chảy dài theo gương mặt, nhỏ giọt tạo thành từng mảng nâu đen trên mặt cát.
Vì nguyên nhân góc độ nên Hoa Mộc Lan không thấy được mặt Trần Tiết, chỉ ngây người nhìn mấy dấu tròn to to nhỏ nhỏ trên mặt đất đến sững sờ.
Nàng không hề vĩ đại hay nhân từ như vậy.
Nàng là nữ nhi, một khi chết đi sẽ lập tức bị phát hiện thân phận thật sự, đến lúc đó, nàng chỉ có thể đối mặt với kết quả mất hết danh dự.
Hoa Mộc Lan mong rằng nếu mình bất hạnh hy sinh thì đồng đội hay thuộc hạ sẽ là kiểu người không động tới thân thể nàng, không lột hết áo giáp, trang phục của nàng, mong họ có thể giữ gìn giúp nàng một ít tôn nghiêm cuối cùng.
Vì nguyên nhân này nên Hoa Mộc Lan hy vọng thông qua hành động của mình sẽ ảnh hưởng tới người bên cạnh, ít nhất thì thái độ đối với thi thể binh sĩ cùng chiến tuyến đừng như với nhúc nhích hay như với súc sinh.
Tổ tiên người Tiên Ti theo chế độ bộ lạc, chủ nhân binh lính bộ lạc chính là chủ nô, là tầng lớp đại quý tộc trong bộ lạc.
Binh lính bộ lạc từ hàm răng đến đầu tóc, quần áo trên người hay vũ khí trong tay đều thuộc về chủ nhân, sau khi chết bị lột sạch sẽ, giao lại cho binh lính khác cùng bộ lạc là chuyện rất bình thường.
Nhưng hiện tại Đại khả hãn đã lập quốc, trong triều có rất nhiều đại thần học theo lễ nghi và văn hoá người Hán, bắt đầu cải biến một vài thứ cổ xưa nhưng trong quân đội lại bao nhiêu năm như một ngày, chưa từng có gì thay đổi.
Hoa Mộc Lan biết mình không có năng lực thay đổi điều gì nhưng nếu tập cho thuộc hạ, bạn bè nàng có thói quen đối xử tử tế với người khác dù người đó còn sống hay đã chết, có lẽ một ngày nào đó, phần thiện ý này sẽ quay trở lại trên người nàng, chỉ vậy thôi là đã đủ rồi.
Nàng chưa từng nghĩ chỉ bằng hành động nho nhỏ này mà vẫn khiến người khác khăng khăng một mực.
Hoá ra lòng người là thứ dễ đoạt vào tay đến thế sao?
Nàng rất hổ thẹn.
“Ta rất hổ thẹn.” Hoa Mộc Lan không hề cười nhạo nước mắt của Trần Tiết mà ngược lại có chút khó thể phản bác, “Ta hổ thẹn vì cứ vin vào ấn tượng đầu tiên, xem ngươi thành kiểu người lỗ mãng dễ dàng máu nóng lên đầu.”
Rất nhiều binh lính trong quân bị chấn động bởi sức mạnh của nàng nên tìm đủ cách gia nhập nhánh quân hộ vệ.
Lúc đầu, ai muốn gia nhập nàng đều nhận hết vì nàng cũng có lòng hư vinh của mình.
Chỉ có điều khi họ dần dần phát hiện nàng không phải “Anh hùng” như trong cảm nhận của họ, trước họ cuồng nhiệt bao nhiêu thì giờ lại thất vọng và khinh thường bấy nhiêu.
Cứ một lần lại một lần trở thành “kẻ lừa đảo”, “kẻ nhu nhược”, “tên nhát gan” trong mắt người khác, cho dù Hoa Mộc Lan có kiên cường đến thế nào đi nữa thì cũng chịu không nổi.
Đôi khi nàng nghĩ có phải vì mình dù sao cũng là nữ nên mới ôm nhiều tình cảm và càng nhiều thất vọng đến như vậy chăng.
Nàng vốn không cần để ý đến cái nhìn của thiên hạ, đây chính là con đường mà nàng đã lựa chọn.
Đau lòng chỉ trong cái chớp mắt, cuộc sống vẫn còn phải tiếp tục, chỉ có điều khi nhận được sự “ngưỡng mộ” và “sùng bái” kiểu này, nàng phải bình tĩnh và cẩn thận hơn nhiều.
Con người dù sao cũng không phải động vật, đã từng ở chung mà về sau phải rời đi dù bất cứ nguyên nhân gì thì vẫn có chút thương cảm.
Huống chi đa số người đi đều mang theo ý nghĩ “Ta bị lừa”.
Cánh đàn ông lúc nào cũng thích đi theo vị anh hùng có thể dẫn dắt bọn họ đến thắng lợi.
“Ngài… ngài nói gì ạ?” Trần Tiết ngẩng đầu lên, để lộ cái mặt đầy nước mắt nước mũi.
Hoa Mộc Lan vươn tay, ý bảo hắn đứng dậy.
“Ta chưa bao giờ lập chí làm anh hùng, cũng chẳng phải dũng sĩ có dã tâm.
Ta đến Hắc Sơn chỉ vì ta không có huynh trưởng, phụ thân trong nhà ốm yếu, tiểu đệ chưa cầm nổi cây thương.
Nếu phụ thân còn có thể ra trận thì lần tòng quân này sẽ không phải là ta; nếu ta có huynh trưởng thì người tới cũng sẽ không phải ta.”
Trên mặt Hoa Mộc Lan đều là sự hoài niệm.
“Một Tướng quân như ta vậy, ngươi còn nguyện ý đi theo sao?”
“Ý của ngài là?” Trần Tiết đứng thẳng dậy dưới lực kéo của Hoa Mộc Lan, tiện tay quẹt sạch nước mắt nước mũi trên mặt, mừng như điên kêu lên, “Ngài đồng ý nhận ta?”
“Bắt đầu từ thân binh làm lên đi.
Ngươi rất dũng cảm, nhưng đôi khi dũng cảm cũng không thể hiện qua việc không màng sống chết.”
Thân binh có trách nhiệm bảo vệ an toàn cho chủ tướng, đa số là đồng hương hoặc người đáng tin cậy.
Thế nhưng trở thành thân binh cũng có nghĩa là không thể tùy ý chém giết như những binh lính khác, trừ khi chủ tướng ra lệnh, nếu không thì thân binh lúc nào cũng phải hộ vệ bên cạnh chủ tướng.
Hoa Mộc Lan nhìn Trần Tiết cười đến nỗi con mắt híp thành một đường thẳng, không khỏi thở dài một hơi.
“Một dũng sĩ như ngươi ở bên cạnh ta cứ cảm thấy có chút đáng tiếc.”
“Không đáng tiếc không đáng tiếc!” Trần Tiết chỉ kém không múa may quay cuồng, “Ta tin tưởng một vị anh hùng như ngài nhất định sẽ đạt được công huân khó ai bì kịp!”
“Vậy liền nhờ lời chúc phúc của ngươi.” Quả nhiên ai cũng thích nghe lời hay, Hoa Mộc Lan không ngoại lệ mà nhếch khoé môi, “Ta sẽ đi tìm Vương Tướng quân đòi người, ngươi……..
cứ ở bên ngoài lều của ta đi.”
Có lẽ… nạp một thân binh cũng không tồi đâu nhỉ?
………..
Không tồi cái rắm í!
Cái thằng nhóc lúc huấn luyện quyền cước công phu y như tên điên mà sao giờ biểu hiện lại giống con cún Đại Hoàng trong thôn nàng vậy?
Chẳng phải đã nói là ngủ bên ngoài lều rồi sao? Thế nào lại lẻn vào trong được?!
Hoa Mộc Lan nhìn Trần Tiết cầm trung y của mình bước ra ngoài, rốt cuộc không chịu nổi rống lên: “Chậm đã! Ngươi muốn làm gì?”
Địch Diệp Phi đã gia nhập Vũ lâm quân còn chưa từng đụng vào đồ đạc riêng của nàng nữa kia kìa!
Nàng tìm là thân binh mà? Chứ đâu phải nương tử!
“Ta ấy ạ?” Trần Tiết buồn bực đưa mắt nhìn Hoa Mộc Lan, “Thuộc hạ đi giặt đồ cho ngài.
Mớ trang phục này chất đống ở đó lâu rồi phải không? Nếu không giặt, ngài sẽ không còn trung y để thay…….”
“Bỏ xuống!” Hoa Mộc Lan hoảng hồn bước lên vài bước giật lại trung y của mình, “Tự ta giặt được rồi!”
“Nhưng mấy chủ tướng khác đều để đồ cho thân binh giặt mà, ngài chỉ có mỗi một thân binh là ta…….” Trần Tiết vậy mà lại lộ ra vẻ mặt tự hào, “Đương nhiên những việc thế này sẽ do ta làm.
Ngài cũng đừng khách khí.”
Hắn vui vẻ hài lòng ôm quần áo cúi đầu định ra ngoài.
Theo hắn thấy, được giặt vớ thúi của chủ tướng đều là biểu hiện của sự tin tưởng của chủ tướng đối với hắn.
“Ta đã nói là trở lại!” Hoa Mộc Lan giơ tay một cái đã túm được vai Trần Tiết kéo về phía sau.
Trần