Môi Anh Đào

CHƯƠNG 15A


trước sau

CHƯƠNG 15A

 

 

Tính buôn chuyện của Văn Nguyệt đúng là không thể xem thường.

 

Ba nữ sinh luôn nói nhiều, mãi cho đến khi mặt trời xuống núi, rất tối, Tô Khả Tây mới cùng Đường Nhân ra về.

 

“Phải đi sao?” mẹ Văn hỏi.

 

Tô Khả Tây nói, “Vâng, bên ngoài đã tối, về muộn cũng không tốt lắm.”

 

Mẹ Văn cũng hiểu, nhiệt tình tiễn hai người ra cửa, nói: “Lần sau nếu đến chơi, dì đi siêu thị mua ít rau, mấy đứa ở lại ăn cơm luôn.”

 

Bà đi siêu thị hôm nay cũng không thấy đồ gì mới mẻ, chỉ mua chút ít, không nghĩ tới hai người không ăn cơm chiều ở đây.

 

Tô Khả Tây vội trả lời: “Dì à, dì về đi, không cần tiễn nữa.”

 

“Vậy mấy đứa cẩn thận chút, nhớ chú ý an toàn.” Mẹ Văn dặn dò.

 

Bà biết trong nhà hai người có tài xế, cũng không cần phải đưa hai người, chỉ là ngoài miệng muốn dặn dò một chút.

 

Bên ngoài đã lên đèn.

 

Cũng một lần trời như bây giờ, Tô Khả Tây nhớ mình còn bị Lục Vũ theo dõi, nghĩ đến cảnh tượng quẫn bách đó, cô liền cảm thấy buồn cười.

 

Nếu cô thật sự đâm, chắc bây giờ Lục Vũ vẫn còn ở bệnh viện.

 

Tam Trung đang học tiết tự học buổi tối, khu dạy học đều đã sáng đèn, buổi tối nhưng thật ra rất có không khí.

 

Chỉ là nhiều người vẫn trốn tiết lang thang ở ngoài, ngẫu nhiên còn có thể thấy mấy bóng người đang vào trường nữa.

 

Đột nhiên nghĩ tới cái gì, Tô Khả Tây xoay người hỏi Đường Nhân, “Ai, hôm nay đi học cậu viết gì cho Lục Trì thế?”

 

Lúc cô đọc tiểu thuyết trên lớp liền thấy ba bức thư tình, đọc cho Đường Nhân nghe một chút, sau đã thấy Đường Nhân lấy bài thi của Lục Trì viết mấy chữ, cũng không biết có nội dung gì.

 

“Không thể nói.” Đường Nhân chớp mắt, “Thật ra chuyện với Lục Vũ là thế nào?”

 

Cô ấy lần trước ở quảng trường, còn tưởng Lục Vũ với cô ở cùng nhau rồi, ai biết hôm nay Văn Nguyệt còn biết nhiều tin tức như vậy.

 

Một học sinh ngoan, lại biến thành lưu manh?

 

Tuy là cô cũng không thể tưởng tượng.

 

Tô Khả Tây duỗi tay sờ tóc ngắn của chính mình, rất nhu thuận.

 

Quan hệ của cô với Lục Vũ bây giờ không nói.

 

Nói không, hai người cũng chưa nói chia tay. Nói có, Lục Vũ lại không nói gì mà chuyển trường, vài tháng không gặp, không liên lạc, căn bản không phải việc bạn trai nên làm.

 

Đường Nhân cũng không truy vấn nữa, để cho cô một mình suy nghĩ.

 

Đường bên này rất an tĩnh, ngoại trừ mấy cặp tình nhân hôn môi ở bên kia đèn đường thì không có người khác.

 

Ai biết vừa đi được mấy bước, Tô Khả Tây dừng lại.

 

Cô híp mắt, cố gắng nhìn rõ người đối diện, trong lòng có chút không xác định.

 

Nếu nói không sai, hai người cách đó không xa, một người là Lục Vũ, người còn lại chính là học sinh mới Đường Nhân đang theo đuổi,  Lục Trì.

 

Hai người có quăng tám cây gậy cũng không với tới, thế nào lại đi cùng nhau?

 

Tô Khả Tây túm tay Đường Nhân, “Lục Trì nhà cậu biết Lục Vũ sao?”

 

Đường Nhân lắc đầu, nghĩ nghĩ chút, “Cái này không rõ lắm, tớ không hỏi việc gia đình của cậu ấy.”

 

Cô cùng Lục Trì mới biết được hai tuần, căn bản cũng chưa biết được mấy chuỵên riêng tư.

 

Tam Trung nằm giữa đầu ngõ và đuôi ngõ nhỏ, đuôi ngõ bên kia chia làm mấy cái hẻm nhỏ, đều thông về một đường cái.

 

Lục Vũ bị Lục Trì túm, đèn đường thì tối, thấy không rõ biểu tình của hai người, bọn họ một trước một sau vào trong hẻm.

 

Tô Khả Tây có chút buồn bực.

 

Thông qua lời nói của Đường Nhân, Lục Trì bị nói lắp, dễ ngại ngùng, cùng Lục Vũ hoàn toàn khác biết, cậu ta còn túm Lục Vũ?

 

Thấy thế nào cũng ngược.

 

***

 

Lục Vũ cũng không phản kháng, bị túm vào trong hẻm nhỏ, rốt cuộc không nhịn được nữa, mạnh mẽ ném tay Lục Trì ra.

 

Nhìn thấy đối phương một bộ dáng mắt kính cau mày, thong thả ung dung móc ra điếu thuốc.

 

Bật lửa, thở ra một vòng khói.

 

Lục Trì sặc một chút, duỗi tay cầm điếu thuốc của anh.

 

Đôi mắt Lục Vũ nhìn chằm chằm cậu ta, giơ tay tránh thoát, còn làm trò hút một ngụm nữa, nhẹ nhàng nói, “Cậu lấy thân phận gì mà quản tôi?”

 

Thanh âm trầm thấp, mang theo tức giận.

 

Lục Trì trước mặt lại trở thành tên nói lắp, khó khăn nói, “Em là, là em——-”

 

Nghe vậy, Lục Vũ cười nhạo một tiếng, đánh gãy lời anh nói.

 

Nghĩ đến sự tình mấy tháng trước, đáy mắt anh sâu không thể nói ra cảm xúc, đè nặng thanh âm nói, “Mẹ cậu có biết, cậu ngay cả con của tiểu tam cũng đều biết?”

 

Anh nhả ra một vòng khói, dưới đáy lòng cười nhạo chính mình.

 

Lục Trì đối diện cứng đờ.

 

Thật ra, hai người nguyên bản không quen biết chút nào, cho đến trước khi thi đại học, việc của mấy người lớn mới vở lẽ, anh mới biết rõ ràng mọi chuyện.

 

Lục Vũ chỉ là lớn hơn anh hai tháng, nhưng mẹ của anh cùng

ba mình lại không có kết hôn, ngược lại chính mình lại là con ngoài giá thú.

 

Không bao lâu, anh biết được thành tích của Lục Vũ ở Gia Thuỷ Tư Lập đều rất tốt, là học sinh tốt, lại chuyển trường, còn bắt đầu học đánh nhau, uống rượu, trốn học.

 

Có thể nói, cái gì có thể làm đều làm.

 

Nói cho cùng, sai chính là người lớn, chứ không phải anh.

 

Lục Vũ nhìn chằm chằm điếu thuốc trong tay mình, cuối cùng liếc anh một cái, “Nói không được? Muốn là người tốt? Không bằng trở về chăm sóc mẹ cậu đi.”

 

Lời này ý tứ rất rõ ràng.

 

Lục Trì lắc đầu, nhấp môi nghiêm túc giải thích, “Đây không phải, là lỗi, của em.”

 

“Mẹ nói.” Lục Vũ nói không lựa lời, đem điếu thuốc gần như hút xong ném xuống đất, hung hăng dẫm mấy cái, đạp đến không còn nhìn ra hình dạng gì.

 

Anh xoa đầu, nhìn chằm chằm đầu tóc đầy lộn xộn.

 

Sau một lúc, nhăn mày nói, “Lục Trì, cậu có thể có chút lương tâm được không, đừng đi theo tôi nữa, bằng không đừng trách tôi không khách khí.”

 

Nói xong, cũng mặc kệ Lục Trì, lập tức xoay người bỏ đi.

 

Editor có lời muốn nói:

 

Hai truyện “Môi anh đào” và “Gặp nhau” thì ta làm chương nào sẽ up chương đó. Còn với “Nước soda cam” thì ta định sẽ gộp cỡ 3 chương đăng 1 lần. Các nàng nghĩ sao? Các nàng muốn đọc 1 lúc hay có chương nào thì đăng chương đó luôn nèeee


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện