Môi Anh Đào

CHƯƠNG 15B


trước sau

CHƯƠNG 15B

 

 

Lúc Tô Khả Tây và Đường Nhân chạy tới, hai người đã tách ra.

 

Thấy Lục Trì đứng bất động ở đó, Đường Nhân hướng về phía cậu hô: “Con mọt sách.”

 

Không nghĩ tới lúc Lục Trì nghe thấy cô gọi, tay đẩy đẩy mắt kích, lập tức đi về phía trước, bước đi còn nhanh hơn/

 

Đường Nhân nói, “Cậu thử đi một bước nữa xem, tớ làm cậu ngay tại đây luôn, cậu tin không.”

 

Tô Khả Tây không nghĩ Đường Nhân sẽ nói vậy, chỉ là đúng là dùng được, Lục Trì phía trước dừng lại, đứng yên tại chỗ.

 

Còn Lục Vũ, tựa hồ cũng nghe thấy tiếng gọi.

 

Anh quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau đó lại chạy xa.

 

Tô Khả Tây phản ứng lại, “Lục Vũ, cậu chạy cái gì?”

 

Hai tuần trước còn đưa cô về nhà, bộ dáng bây giờ là muốn gì, lại nghĩ muốn đẩy cô ra sao, hay là thế nào.

 

Thời gian chung đụng của hai người cũng không tính quá xa.

 

Lục Vũ xoay người, Tô Khả Tây còn có thế thấy khuôn mặt kiêu ngạo cùng khí thế đáng sợ của cậu ta, lại nghe thấy anh nói, “Mẹ nó, Tô Khả Tây, cậu qua đây một bước nữa thử xem.”

 

Đại khái đây là lần đầu tiên tô Khả Tây nghe được anh chửi tục.

 

Lúc trước, thiếu niên tự phụ kiêu ngạo lạnh lùng lúc cô nói từ thô tục còn nhăn mày, lại dùng anh mắt không đồng ý nhìn chằm chằm cô, cho đến khi cô chủ động nhận sai.

 

Bây giờ không nghĩ anh cũng sẽ chửi tục.

 

Tô Khả Tây phục hồi tinh thần, lại chạy nhanh về phía trước.

 

Cô cũng trải qua không ít chuyện giống Đường Nhân, tố chất thân thể khá tốt, chạy cũng không phải khá tốt, nhưng cũng không quá tệ.

 

Tốt nhưng vẫn kém hơn so với nam sinh.

 

Mãi cho đến khi cuối ngõ nhỏ, Lục Vũ vẫn ở phía trước cách đó không xa, không hề có ý dừng lại, ngẫu nhiên quay đầu kêu cô trở về.

 

Cuối ngõ nhỏ , một bên là công viên nhỏ.

 

Bên cạnh là ao nhỏ, trước kia trồng đầy hoa sen, đến mùa hè đều nở hoa, không ít người còn cố ý đến xem.

 

Chỉ là gần hai năm nay, bởi vì nguyên nhân phá bỏ và di dời, sau đó dần dần hoang phế, cũng chỉ có công nhân bảo vệ môi trường đến quét tước một chút, bảo trì sự thanh khiết.

 

Hai người đứng giằng co nơi đó.

 

Tô Khả Tây đặt tay ngay miệng, hô: “Lục Vũ.”

 

Lục Vũ chịu đựng, vẫn không nói gì, luôn đi về phía trước, như có cái gì hấp dẫn phía trước.

 

Tô Khả Tây vuốt ngực phập phồng, nhìn dưới chân, bỗng nhiên nảy ra ý tưởng, toàn bộ thảo nguyên cứ như bị dẫm thành cỏ hoang.

 

Cô hô to: “Lục Vũ, cậu đứng lại.”

 

Như cô dự đoán, không có chút phản ứng nào.

 

Tô Khả Tây cười lạnh, đến gần bờ hồ, dùng tay chạm một chút, mặt nước còn sạch sẽ, có một nhánh cây cắm bên cạnh.

 

Cô rút ra, chọc chọc vài cái, phát hiện cũng không sâu lắm.

 

Nghĩ vậy, cô đứng lên, uy hiếp người cách đó không xa, nói: “Cậu còn đi nữa, tớ nhảy xuống hồ đấy.”

 

Có chuyện gì cũng trốn tránh cô, không thể nói thẳng với cô sao?

 

Vẫn không trả lời lại như cũ.

 

Phía sau con đường này không phồn hoa như phía trước, hơn nữa bên cạnh là khu nhỏ, đèn đường cũng ít, xe đi lại không nhiều lắm, nửa ngày mới có một chiếc đi qua.

 

Bóng dáng Lục Vũ biến mất trong bóng tối.

 

Tô Khả Tây nghĩ đến chuyện vừa rồi.

 

Đèn đường tối mờ, tư thế vừa mới hút thuốc của Lục Vũ rất đẹp, lưu loát, toát lên vẻ cô đơn.

 

Cô rối rắm một chút, nhìn nhánh cây bên cạnh hơn phân nửa còn ở bên ngàoi, cắn răng đặt điện thoại và mấy đồ vật trên đất, lập tức nhảy xuống nước.

 

Bây giờ là đầu thu, nước ban đêm hơi lạnh chút, ngấm hết vào da thịt.

 

Tiếng rơi xuống nước “bùm” một cái.

 

Phía sau cách bờ hồ không xa đã không có bóng người, không thấy bóng dáng của cô gái vừa mới kêu cậu không được đi nữa.

 

Anh nhăn mày, “Tô Khả Tây?”

 

Vị trí thay đổi một chút, không ai trả lời anh.

 

Lục Vũ nhấc chân chạy về phía hồ nước, một lát đã chạy đến nơi, thấy điện thoại trên đất nhưng lại không thấy người đâu.

 

Nghĩ đến câu nói vừa rồi, anh thầm mắng một tiếng.

 

Lục Vũ không chần chờ, ba giây đã cởi xong đồng phục, liền nhảy xuống nước, nháy mắt đã uống vài ngụm nước lạnh.

 

Sau khi trồi lên mặt nước, anh lau mắt, đèn đường rơi xuống chỗ quần áo lộ ra, nhanh chóng bơi qua.

 

Rất nhanh, tay chạm vào thân thể ấm áp, anh nhẹ nhàng thở ra, nhỏ đến mức anh không phát hiện được.

 

Sau khi lên bờ, Tô Khả Tây vẫn nhắm mắt như cũ.

 

Lục Vũ đặt cô trên mặt đất, nhẹ nhàng vỗ mặt cô, thấy cô không có phản ứng, nhắm chặt hai mắt, trong ánh mắt xẹt qua chút kinh hoảng thất thố.

 

Rối rắm một giây, đôi tay đặt trước ngực cô ấn.

 

Không nghĩ tới, Tô Khả Tây đúng lúc trợn mắt.

 

Lục Vũ: “….”

 

Thật đúng là xấu hổ.

 

Anh thu tay về, làm bộ như không có việc gì, sớm không trợn, trễ không trợn, lại trợn mắt đúng phải lúc này. =)))))

 

Tô Khả Tây túm chặt người anh đang chuẩn bị đứng lên,  để anh không phát hiện, còn giả vờ làm bộ nhu nhược: “Lục Vũ…”

 

Trên mặt cô còn có chút trắng, hiển nhiên là do nước lạnh.

 

“Không được gọi, đừng đi theo tớ, tự về nhà đi.” Lục Vũ trầm giọng nói.

 

Nghe vậy, mày Tô Khả Tây nhăn thành một đường, “Tớ bây giờ là người bệnh, cậu không thể tốt chút sao?”

 

Lục Vũ trào phúng nói, “Người bệnh cũng không có tinh thần như cậu.”

 

Lời nói tuy vậy, nhưng anh vẫn ngồi xổm xuống chỉnh đầu tóc lộn xộn của cô, nhìn đến bộ quần áo ẩm ướt trên người cô, lập tức nhăn mi lại.

 

“….Dù sao tớ cũng mặc kê.”

Tô Khả Tây nằm trên đất giả chết, “Tớ đều nhảy hồ vì cậu, cậu cũng không có phản ứng gì, lương tâm cậu không cắn rứt sao?”

 

Mồm mép Lục Vũ vừa lật, “Không có thứ lương tâm này.”

 

Trong lòng Tô Khả Tây thở dài, giật giật tay, che miệng ho nhẹ hai tiếng.

 

Không khí an tĩnh trong chớp mắt.

 

Lục Vũ bỗng nhìn về phía cô, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm, đồng phục khoác lên người cô, động tác tự nhiên mà ôm ngang cô lên.

 

“Thật chịu đủ cậu.”

 

Tô Khả Tây nghĩ thầm, vậy về sau cậu có còn chịu nữa không.

 

May mắn hồ này cũng nông, nếu không phải lúc trước cô đã đến đây xem, bây giờ thử lại, chắc cũng không dám nhảy xuống.

 

Hai người đi trên đường, ngẫu nhiên có chiếc xe đi qua.

 

Tô Khả Tây nhìn hàm anh căng chặt, bỗng nhiên nhỏ giọng nói: “….Thật ra, tớ biết bơi.”

 

Nghe vậy, cánh tay Lục Vũ buộc chặt, không lựa lời nói, “Tô Khả Tây, có phải đầu óc cậu bị nước vào? Cậu có biết chết đuối tất cả đều do bơi lội không?”

 

Anh vẫn mắng, nhưng cũng không nói một từ tục tĩu nào.

 

Tô Khả Tây nghe xong, từ trong đồng phục vươn tay ra, vòng lấy cổ anh, đầu dán trong ngực anh, không có gì bất ngờ khi nghe được tiếng tim đập mạnh.

 

Mạnh mẽ, hữu lực, trong nháy mắt làm cô đỏ mặt.

 

Cô lẩm bẩm, “Lục Vũ, cậu có thừa nhận cậu còn thích tớ hay không.”

 

Lục Vũ cười lạnh, “Ha Hả, ông đây còn muốn cậu, cậu có tin không?”

 

Kích thích vậy sao.

 

Nghe vậy, Tô Khả Tây dừng một chút, yên lặng suy nghĩ.

 

Nhỏ giọng nói bên tai anh, “Vậy phải chờ tớ thành niên mới được.”

 

Lỗ tai Lục Vũ đỏ lên: “….Mẹ nó.”

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện