Môi Anh Đào

CHƯƠNG 18: CẬU CÔ GÁI NÀY SAO LẠI NHƯ VẬY?


trước sau

CHƯƠNG 18: CẬU CÔ GÁI NÀY SAO LẠI NHƯ VẬY?

 

 

Trong túi chuyển phát nhanh là một hộp quà xinh đẹp, vừa nhìn là của biết nữ sinh đưa. Mấy nam sinh tò mò duỗi cổ muốn nhìn cho rõ.

 

Không chờ bọn họ nhìn được, Lục Vũ đã trực tiếp đóng hộp lại.

 

Lâm Viễn Sinh nhanh tay lẹ mắt, chạy nhanh đẩy đẩy Tần Thăng, “Chạy nhanh ra nhìn xem.”

 

Một đám người cứ như lên lớp, giống nhu mỗi khi thầy giáo gọi tên là biến thành chim cút, ánh mắt đăm đăm nhìn thẳng, làm như mình cái gì cũng không thấy được.

 

Thật khẩn trương quá.

 

Lục Vũ liếc mắt một cái rồi thu hồi, tuỳ tay ném túi chuyển phát nhanh vào thùng rác, cầm hộp qua ra phòng học.

 

Người vừa ra, mấy nam sinh lại sôi nổi xì xào.

 

“Mẹ nó, vừa mới rồi cảm giác giống như bị bố bắt tại trận vậy, thật khủng bố.

 

“Ánh mắt Vũ ca đúng là hơn không ít, gần đây có phải lại thu thập ai nữa không, tớ nhớ lần trước có hai người bị đập cho đúng thảm.”

 

“….”

 

Nhắc tới đây, Tần Thăng hai tên hỗn tiểu tử lớp ba lúc trước đùa giỡn với chị dâu, trong lòng bỗng dưng dâng lên đồng tình.

 

Cậu ta lúc đó còn cho rằng cứ tuỳ tiện đánh một chút là được, vì mấy chuyện như vậy Lục Vũ chưa bao giờ quản.

 

Ai biết kết quả Lục Vũ tự mình tới còn không nói, còn đuổi cậu ta ra ngoài, trờ lúc cậu quay lại, có thể nói phi thường tàn nhẫn.

 

Quả nhiên không thể đắc tội với chị dâu.

 

Tần Thăng nghiêng đầu nghĩ thầm, bên cạnh có vài người đã chuyển sang chuyện khác, “Tớ nhìn được, đó là đồng phục của Vũ ca.”

 

Bên cạnh có người phụ hoạ, “Chưa hết chưa hết, tớ còn nhìn thấy có tờ giấy bên trong, bên trên còn có chữ viết nữa.”

 

“Tớ cũng thấy được, chỉ là nhìn một chút….Mẹ ơi, tâm ngứa quá, mặt Vũ ca đỏ khẳng định bởi vì tờ giấy đó.”

 

Vừa nói xong, mắt cả đám xung quanh lập tức sáng lên.

 

Nam sinh tặc lưỡi nói, “Tớ không nhìn thấy hết, chỉ thấy góc cuối cùng —– cậu thật xấu….”

 

Tần Thăng không tự chủ run lên.

 

Câu nói thô tục thế là do chị dâu viết? Chắc không nhỉ, nhìn đúng là không giống.

 

Cậu ta thật sự nghĩ vậy, bên cạnh có người ái muội cười, “Chẳng lẽ hai người có bí mật gì không thể nói cho người khác biết? Hay vẫn là mặt khác cái gì….”

 

“Chị dâu nhỏ chắc là xem ngôn tình nhiều quá, bạn gái tớ lần trước còn chỉ vào quyển sách nói mấy câu xấu hổ với tớ.”

 

Đại khái chắc Vũ ca làm gì nên tội rồi….Thật xin lỗi, tớ bịa không ra được lí do.”

 

Trong lúc nhất thời, hình tượng Tô Khả Tây trong lòng bọn họ bỗng trở nên kì quái.

……

 

Mấy ngày kế tiếp, bọn họ phảng phất có thể thấy tâm tình Lục Vũ biến hoá.

 

Thứ hai.

 

Thế nhưng anh lại nhìn chằm chằm bảng đen cười một mình vào tiết toán học, làm thầy giáo môn toán sợ không nhẹ, trực tiếp bắt anh ra ngoài đứng.

 

Nếu là bình thường, Vũ ca khẳng định trực tiếp bỏ chạy lấy người rồi, chờ lúc tiết toán kết thúc mới quay về.

 

Nhưng hôm đó, anh lại ngoan ngoãn đứng bên ngoài đúng một tiết.

 

Tròng mắt cả đám trong lớp muốn rơi ra ngoài.

 

Tất cả mọi người đều biết, tâm tình hôm đó của Lục Vũ cực kì tốt, tốt đến trình độ không thể lí giải được.

 

Thứ ba còn kì quái hơn.

 

Có nam sinh ở Nhị Trung yêu bạn gái hai năm lại bị nam sinh lớp bên cạnh cướp mất, mang theo một đám người đến muốn tìm nam sinh kia tính sổ.

 

Nếu như bình thường, Lục Vũ khẳng định đã mặc kệ rồi.

 

Nhưng ngày đó, không chỉ quản thôi đâu, còn tự mình đưa nam sinh đó đến trước mặt đám người Nhị Trung, dặn dò một câu đừng làm lớn chuyện phải đến bệnh viện, sau đó, không có sau đó nữa….

 

Mọi người ở Tam Trung bị hù không nhẹ.

 

Tất cả mọi người đều cảm thấy cuối tuần này, Lục Vũ bởi vì chị dâu nhỏ, mà đang ở trong trạng thái yêu đương màu hồng rồi.

 

Bọn họ còn đang chuẩn bị chào đón mỗi ngày an ổn trong tương lai… Ai biết được đến ngày thứ tư, Lục Vũ lại đen mặt.

 

Tần Thăng cùng Lâm Viễn Sinh cũng không rõ ràng lắm, nhưng chỉ duy nhất biết, Lục Vũ bỏ đi trước tiết tự học buổi tối đến Tam Trung, mà hướng đó….

 

Đúng là đường đến Gia Thuỷ Tư Lập.

***

 

Sau khi tiết tự học kết thúc, Tô Khả Tây và Đường Nhân cùng mọi người quay về kí túc xá.

 

Kí túc xá nữ sinh của Gia Thuỷ Tư Lập, ở tận chỗ ngoặt bên trong cùng của sân trường, hai mặt đến hướng vào tường, bức tường bên ngoài còn chưa xây xong, tối đến làm người sôi sục.

 

Điều kiện của trường dân lập luôn tốt, hơn nữa hiệu trưởng cũng ra tay hào phóng, trong kí túc xá, thiết bị gì cũng có, ngoại trừ không có wifi với thiết bị điện tử thôi.

 

“Tớ muốn sang kí túc xá kế bên mượn đồ, các cậu tắm trước đi.”

 

“Quần áo tớ còn chưa tìm được, ai tắm trước? Bằng không tốn thời gian.”

 

Nghe vậy, Tô Khả Tây thu dọn quần áo, đi vào phòng tắm nói, “Tớ đi tắm trước, tớ không gội đầu, nhanh lắm.”

 

Bây giờ đã là tháng 10, tuy rằng ban ngày có chút nóng, ban đêm cũng dần chuyển lạnh hơn, mặc áo tay ngắn cũng cảm thấy có chút lạnh.

 

Tô Khả Tây giành giật từng giây chiến đấu tắm, thay áo ngủ, lại cầm đồ đi giặt ra ngoài.

 

Chờ sau khi cô ra khỏi phòng tắm, bạn cùng phòng liền đi vào.

 

Tô Khả Tây đi ra ban công, vừa đụng cửa ban công, bên ngoài đột nhiên phát ra tiếng vang “bang bang”, làm cô cực kì hoảng sợ.

 

Chờ lúc chuẩn bị mở cửa, tiếng vang bỗng nhiên ngừng.

 

Trước khi các cô dọn vào ở, ban công đã được trường dán giấy nhám lên, đến buổi tối, cái gì cũng không nhìn thấy được.

 

Có lẽ không nghe thấy tiếng bên trong, lại bỗng nhiên lại phát ra tiếng vang lần nữa.

 

Bên này nằm gần chỗ tường bên ngoài, các cô lại ở lầu hai,  Tô Khả Tây cẩn thận đi qua, lại cẩn thận mở cửa.

 

Bên ngoài tối đen như mực, Tô Khả Tây híp mắt.

 

Giữa khe hở của rào chắn, khuôn mặt của Lục Vũ lại phóng đại trong tầm mắt.

 

Hai người vừa lúc nhìn nhau, nếu không thật sự hù Tô Khả Tây chết rồi.

 

Lục Vũ dựa vào trên rào chắn ban công, ngón cái giữ chặt cái cột nhỏ, đôi mắt đen nhánh cứ nhìn cô lăng lăng.

 

Ánh mắt dời xuống, còn có thể thấy được phong cảnh mê người.

 

Anh trước kia học ở Gia Thuỷ Tư Lập, tất nhiên rất rõ thời gian làm việc và nghỉ ngơi của trường, còn thập phần nắm rõ phương hướng của kí túc xá.

 

Tô Khả Tây vội vàng quay đầu lại nhìn, đóng cửa ban công lại, hỏi: “Đây là lầu hai, cậu trèo lên như thế nào? Đi xuống nhanh lên.”

 

Này cũng quá ghê rồi.

 

Lục Vũ không chút để ý nói, “Bắc thang lên không phải là được rồi sao”

 

Trên thực tế, cái cây thang này còn làm anh tốn không ít công phu, bởi vì bên này có camera, trước đó anh còn phải chặn camera nữa.

 

Chỉ sợ không lâu nữa sẽ bị phát hiện thôi.

 

Ánh mắt Lục Vũ cố định trên người cô, nhìn đến làn da trắng nõn bên trong áo ngủ, hai cái đùi lộ hơn phân nửa, quả thật chính là câu dẫn người ta phạm tội đây mà.

 

Còn có đồi núi nhỏ như ẩn như hiện trước ngực… Cô khẳng định không mặc nội y.

 

Anh không được tự nhiên quay đầu đi.

 

Tô Khả Tây căn bản không nghĩ tới hiện trạng bây giờ của mình, vội vàng đến trước mặt anh, “Cậu xuống nhanh đi, đợi lát nữa tớ xuống lầu tìm cậu.”

 

Lục Vũ xoay người lại, thúc giục nói, “Nhớ nhanh đấy.”

 

Anh đều chờ không kịp, chờ đến thứ tư mới đi trèo tường đã là cực hạn.

 

Vưà nói xong, phía sau có tiếng người mở ba công.

 

Tô Khả Tây vừa nghe, lập tức vội vàng đứng che lại mặt Lục Vũ, làm bộ thu dọn quần áo, cầm lên giá phơi đồ.

 

Đường Nhân đi đến, “Thu dọn đồ mà phải đóng cửa sao.”

 

Tô Khả Tây xấu hổ cười cười.

 

“Cậu cầm giá phơi đồ đứng bất động làm gì?” Đường Nhân cầm lấy giá phơi đồ trên tay cô, nhìn xem xét, “Còn chưa phơi đồ nữa mà.”

 

Tô Khả Tây đáp, “Phải không, tớ quên mất.”

 

Đúng là có chút khác thường, Đường Nhân như phát hiện việc gì, hồ nghi nhìn phía sau cô xem, cuối cùng ý vị thâm trường nhìn cô vài giây.

 

Đường Nhân cũng không nói gì, quay về phòng, còn thay cô đóng cửa ban công lại.

 

Bên trong còn truyền ra tiếng nghi hoặc của bạn cùng phòng, “Sao lại đóng cửa thế, mở ra cho thông khí, bằng không sẽ có mùi đấy.”

 

Đường Nhân lập tức nói, “Hôm nay Tô Khả Tây tâm tình không tốt, đang khóc bên ngoài, đừng đi quấy rầy cậu ấy.”

 

“Vậy sao….khẳng định là thi không tốt rồi….”

 

Tô Khả Tây nghe 囧囧.

 

Lục Vũ ở sau lưng cô, nhìn chằm chằm áo

ngủ mỏng tang, chóp mũi còn ngửi được mùi sửa tắm, đều làm tâm anh ngứa cả lên.

 

Cảm xúc trong mắt lăn lộn thật lâu, hô hấp không khỏi nhanh một chút.

 

Còn có tờ giấy mấy ngày hôm trước, anh liền cảm thấy chính mình nên đến đây sớm hơn mới phải.

 

Nghĩ đến đây, anh bỗng nhiên làm chính mình đứng vững, duỗi tay sờ cô Tô Khả Tây, trơn mềm tinh tế, làm anh yêu thích không muốn buông tay.

 

Tô Khả Tây nhỏ giọng “A” một tiếng, xoay người, trợn mắt tức giận, “Cậu làm gì? Muốn tớ hét lên háo sắc không?”

 

Lục Vũ không trả lời vấn đề này, thu hồi tay, làm như cái gì cũng chưa phát sinh, hít sâu một hơi, lại hung dữ thúc giục, “Mau xuống đây.”

 

Người ở trước mắt, thế mà lại không sờ được.

 

Tô Khả Tây gom quần áo ngủ, đỏ mặt nói, “Vậy đợi tớ về thay quần áo… Còn nữa, lần sau cậu đừng leo thang lên đây.”

 

Lỡ như không phải cô mà mấy bạn cùng phòng thấy thì không xong.

 

Mặt Lục Vũ không có biểu tình, “Nga.”

 

Sau đó thong thả ung dung leo thang xuống.

 

Tô Khả Tây thấy anh xuống an toàn mới yên tâm về phòng.

 

Lúc lấy áo khoác, Đường Nhân còn nhìn cô như cười như không, cô mím môi, cũng không che giấu, cười hắc hắc sau đó chạy như bay ra ngoài.

 

Lục Vũ đang đứng bên ngoài kí túc xá, ánh đèn mờ mờ chiếu xuống, bóng dáng cao lớn hơn nữa lại đẹp trai, thu hút mấy nữ sinh đi qua không ít.

 

Tô Khả Tây có chút khó chịu, lôi kéo anh qua một bên, cau mày hỏi: “Sao cậu đột nhiên đến đây?”

 

Gia Thuỷ Tư Lập rất nghiêm khắc, đi ra ngoài phải được chủ nhiệm kí vào giấy xin nghỉ mới được, nếu không quay lại trường còn phải báo cáo tên lớp nữa.

 

Lục Vũ trộm nhéo đôi bàn tay mềm nhỏ, liếm liếm môi.

 

Lại yên lặng nhìn cô một chút, lấy tờ giấy từ trong túi ra, “Chính cậu viết, ôm quần áo của tớ, cái gì giống như bị tớ như thế nào….làm cả đêm mộng xuân….”

 

Giọng nói của anh hạ rất thấp, ấm ách thâm trầm, Tô Khả Tây nghe được, cả người đều khô nóng, sắc mặt đỏ bừng, thiếu chút nữa chân mềm nhũn rồi.

 

Sau đó, Lục Vũ cẩn thận gấp tờ giấy bỏ vào trong túi, ghét bỏ nhìn cô: “Cậu như vậy không phải muốn tớ đến đây sao, bây giờ là thái độ gì, cậu cô gái này như thế nào lại vậy?”

 

Tô Khả Tây bị anh nói mà nghẹn họng nhìn trân trối.

 

Cô viết tờ giấy chỉ muốn đùa chút thôi, như thế nào lại thành cô muốn anh đến đây, hơn nữa cái ngữ khí này…

 

Nghe thế nào cũng giống bị cô bội bạc tình nghĩa vậy?

___________________________________________________

 

Lục Vũ phát xuân aaaaaaaa  ψ(`∇´)ψ

 

NĂM MỚI VUI VẺ AAA ~~~~


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện