Môi Anh Đào

CHƯƠNG 19: CẬU ĂN NHIỀU ĐU ĐỦ CHÚT


trước sau

CHƯƠNG 19: CẬU ĂN NHIỀU ĐU ĐỦ CHÚT

 

 

Tô Khả Tây nhìn anh chằm chằm, “Tớ không có ghét bỏ cậu, tớ chỉ tò mò một chút tại sao cậu đột nhiên đến đây, hơn nữa không phải hôm nay là thứ tư sao, cậu không học tiết tự học buổi tối sao?”

 

Lục Vũ cười lạnh một tiếng, “Cậu quản được.”

 

“Mặc kệ cậu.” Tô Khả Tây bĩu mỗi, “Cậu đến đây chỉ là muốn nói chuyện này, tớ đã giặt sạch đồng phục trả lại rồi.”

 

Kỳ thật cũng thể xem như chuyển phát nhanh, là cô trực tiếp tìm người đưa đại, sợ làm mọi người chú ý, nên mới bỏ vào túi chuyển phát nhanh.

 

Không nghĩ tới thật kích thích a.

 

Tô Khả Tây lẩm bẩm nói, “Tớ viết chơi thôi.”

 

Nghĩ đến mấy câu kia, bởi vì có một minh tinh trên mạng ra ngoài lúc nào cũng mang theo mền, sau đó cô ấy nghĩ cô ấy ngửi được mùi của nó, vừa lúc cô cũng đang lặc đồ của Lục Vũ.

 

Vừa vặn phù hợp, thuận tiện viết một chút, không nghĩ tới Lục Vũ lại bị trêu chọc thế, còn trèo tường vào nữa chứ.

 

Trong nháy mắt, mặt Lục Vũ đen thui.

 

Hôm nay Lục Vũ vẫn mặc đồng phục, tay áo sắn áo, xứng với bộ dáng kiêu ngạo khó thuần bây giờ, có một loại mị lực không nói nên lời được.

 

Đồng phục này mấy ngày trước cô vẫn còn mặc đầy.

 

Tưởng tượng đến chính mình viết tờ giấy kia, Tô Khả Tây không tự chủ được đỏ mặt, cái chủ ý đó đúng là bẩn thỉu.

 

Cô còn chưa nói gì, ngữ khí Lục Vũ trước mặt lại không quá tốt, “Vậy…Tối thứ bảy cậu ngủ thế nào?”

 

“Đương nhiên ngủ trên giường rồi.”

 

“Cậu mặc cái gì ngủ?”

 

Tô Khả Tây lúc này mới hiểu ý của anh, trong lòng cười tủm tỉm, trên mặt lại không biểu hiện, nói: “Đương nhiên mặc đồng phục của cậu rồi.”

 

Sắc mặt Lục Vũ đẹp được hơn chút.

 

Cô lại bổ sủng, “Rất thoải mái, còn có mùi của cậu nữa.”

 

Ngay sau đó, liền nhìn thấy lỗ tai của Lục Vũ đỏ lên, cửa bên này có đèn, có thể nhìn thấy rõ ràng, hồng như máu vậy.

 

Lục Vũ ho khan một tiếng, tay để trong túi quần, lãnh đạm “Ừ” một tiếng.

 

Qua một lát, lại đứng đắn giáo huấn cô, “Nữ sinh nói chuyện đừng có mạnh dạn như vậy, ai biết đối phương là người hay là chó, lần sau không được như vậy.”

 

Tô Khả Tây ngơ ngác nghe, đây chính là ý tứ gì.

 

“….Nghe rõ chưa?” Lục Vũ tức giận nhìn cô.

 

Tô Khả Tây gật đầu, “Nghe rồi nghe rồi, cậu là người chứ không phải chó, tớ viết cho cậu tất nhiên biết là ai rồi.”

 

Lục Vũ trừng mắt, “Chẳng lẽ cậu còn muốn viết cho người khác?”

 

“Không có, viết cho mình cậu thôi.” Tô Khả Tây cười trả lời.

 

Hiển nhiên, mấy lời này làm Lục Vũ rất vui vẻ, anh ra vẻ bình tĩnh gật đầu, sờ sờ lỗ tai đỏ bừng, nhẹ giọng nói, “….Cậu viết cho tớ thì không sao….”

 

Tô Khả Tây không nhịn được bật cười.

 

Lòng vòng nửa ngày, thì ra là muốn cái này.

 

Cô tươi cười nói, “Về sau tớ mà viết cho cậu nhiều một chút, chẳng lẽ ngày nào cậu cũng trèo tường đến đây sao?”

 

Lục Vũ nói, “Ha hả, cậu suy nghĩ nhiều.”

 

Anh bỗng dưng móc từ trong túi ra cây bút, lại lấy một tờ giấy trắng, xoát xoát viết lên vài chữ, chi chít thành một đống, nhét vào trong tay cô.

 

Anh nhướng mày, “Về rồi nhìn.”

 

“Ừ.”

 

Tô Khả Tây cũng không muốn xem, chỉ là quả thật cô rất muốn biết bên trong viết gì, không biết có phải hay không mấy lời câu dẫn cô.

 

Lục Vũ rũ mắt nhìn cô, ánh mắt tối đen.

 

Tô Khả Tây mặc áo khoác đồng phục ra đây, khoá kéo còn chưa kịp kéo, vừa rồi lắc lắc tờ giấy làm áo khoác rớt xuống, lộ ra áo ngủ bên trong.

 

Phía trước áo ngủ là hình con Totoro, cổ áo hơi thấp, phần lớn đều được áo khoác che lại, bao gồm mấy thứ anh nhìn thấy được lúc ở ban công.

 

Tuy rằng không nhìn được cái gì, Lục Vũ vẫn cầm lòng không được quay sang nhìn, dư quang liếc đến biểu tình không có gì của cô, lập tức cau mày nói, “Mặc quần áo cho đàng hoàng vào.”

 

Tô Khả Tây kéo kéo áo khoác, “Tớ mặc rồi.”

 

Váy ngủ rất ngắn, lộ ra đôi chân trắng nõn, buổi tối càng thấy mê người.

 

Lục Vũ dời tầm mắt, quay đầu nhìn, bên đường nhỏ không ít nam sinh đang đi về, liếc một cái là có thể nhìn bên này.

 

Mặt anh lập tức xụ xuống, trực tiếp cởi áo khoác đồng phục khoác lên người cô, dài đến đầu gối.

 

Tô Khả Tây không rõ nguyên nhân, đột nhiên chưa kịp làm gì, duỗi tay muốn cởi ra.

 

Lục Vũ nhăn mày: “Không được cởi?”

 

Nghe vậy, Tô Khả Tây càu mày chất vấn, “Cậu làm gì vậy, tớ không lạnh, mới vừa rồi tắm xong còn đang nóng đây.”

 

Phía sau vừa lúc có nam sinh đi ngang qua, Lục Vũ căn bản không nghĩ đến, bước lên phía trước một bước, nói: “Chân đều lộ hết ra ngoài, trừ tớ, không ai được nhìn.”

 

Nhìn thấy ánh mắt không thể tin của Tô Khả Tây, anh mới phản ứng lại chính mình vừa nói cái gì, đôi tai vừa hạ nhiệt lại đỏ lên.

 

Lục Vũ quay mặt đi, “Cậu mới rồi nghe nhầm.”

 

Tô Khả Tây căn bản không nghe lọt, “Cậu vừa nói gì tớ đều nghe được, đừng nghĩ quỵt nợ, tớ còn không biết cậu lại bá đạo như vậy.”

 

Mới để lộ chân thôi mà đã bị lải nhải như vậy rồi.

 

Tuy rằng cũng cảm thấy đúng là rất sảng khoái, cô âm thầm cười trộm.

 

Bước đến gần, Tô Khả Tây có thể cảm giác được nhiệt trên người anh, sau áo khoác là áo thun tay ngắn, thân hình tuy gầy nhưng rắn chắc lộ ra.

 

Trên mặt cô hơi đỏ lên, dời tầm mắt, “Tớ biết rồi.”

 

Thanh âm nhẹ nhàng, ngọt ngào, làm tim Lục Vũ như thắt lại, làm anh không thể nghĩ tới mấy vấn đề khác nữa.

 

Anh đang muốn nói chuyện, phía sau lại có động tĩnh.

 

“Camera bên này hỏng rồi sao?” Giọng nói của chủ nhiệm vang lên.

 

Người bên cạnh nói, “Đúng vậy, tôi thấy chính là có người cố ý lấy đồ che lại, đại khác khoảng nửa giờ trước.”

 

“Thế sao còn không nhanh chạy qua, tôi muốn nhìn xem thằng nhãi ranh nào to gan lớn mật, dám che khuất camera, không phạt là không chừa.”

 

Cái thằng nhãi trước mặt thật sự to gan lớn mật.

 

Tô Khả Tây thập phần tán đồng câu nói của chủ nhiệm, từ khi Lục Vũ chuyển sang Tam Trung, khí thế bắt đầu kiêu ngạo.

 

Chỉ là nhìn thấy chủ nhiệm thế, cô vẫn có chút lo lắng, “Chủ nhiệm đến rồi, cậu trước quay về kí túc xá đi.”

 

Chủ nhiệm này ngày thường hận như không thể gặp mấy học sinh yêu sớm, còn thường xuyên đến mấy chỗ lãnh địa tình yêu để kiểm tra, cứ như trong quân đội, mấy đôi yêu nhau cũng bị bắt gặp vài lần.

 

Hai ngày trước, bởi vì Đường Nhân tỏ tình, đã tức không nhẹ rồi.

 

Đang nói, thân ảnh của chủ nhiệm đã xuất hiện dưới đèn đường không xa, quét tới quét lui cả đám học sinh đi ngang.

 

Cao tam bây giờ, rất nhiều học sinh sẽ ở phòng học trễ hơn 20 phút tự học, cho nên trở về muộn hơi mọi người nhiều.

 

Mắt chủ nhiệm sáng như đuốc.

 

Nhìn xung quanh một chút, lập tức cặp mắt nhắm vào một nam một nữ trước cửa kí túc xá.

 

Trễ như vậy, nam sinh còn đợi dưới kí túc xá nữ, còn đứng gần như vậy, khẳng định là có bí mật không cho ai biết được.

 

Chủ nhiệm sau đó bước qua.

 

Tô Khả Tây vội vàng nháy mắt với Lục Vũ, “Chủ nhiệm qua đây kìa.”

 

Lục Vũ cùng từng gặp qua chủ nhiệm, sắc mặt có chút không vui mà chạy đến phía tường sau, lập tức trèo qua, động tác nhanh nhẹn lại hảo soái, biến mất phía sau bức tường.

 

Đôi mắt chủ nhiệm trừng lớn bước tới, chạy đến trước mặt Tô Khả Tây, hỏi: “Nam sinh vừa rồi nói chuyện với em ở lớp mấy?”

 

Tô Khả Tây kéo lại áo khoác rộng thùng thình, gỉa ngu nói, “Không quen ạ, cậu ta giống như nhận nhầm người, em nhắc nhở một chút, ai biết còn chạy sang bên kia.”

 

Cô lo lắng hỏi, “Chủ nhiệm, có phải người xấu lẻn vào hay không?”

 

Sự tình tác loạn của cô và Đường Nhân rất nhiều, chủ nhiệm một chút cũng không tin lý do thoái thác của cô, đánh giá quần áo của cô lúc này, nghiêm khắc hỏi: “Trễ rồi, em ở đây làm gì?”

 

Trùng hợp là, phía trên lầu hai lại là ban công phòng của Đường Nhân.

 

Nghe thấy xong, cô ấy liền nói, “Tô Khả Tây, cậu tìm được quần áo không? Tìm không được thì thôi, lên đây trước đi.”

 

Tối muộn rồi, chủ nhiệm cũng không chú ý là ai đang nói chuyện trên lầu, loại tình huống này, cũng có chút đáng tin, gật đầu, chắp tay sau lưng nói, “Lần sau trễ rồi thì đừng xuống nữa, rất nguy hiểm.”

 

Tô Khả Tây vội vàng gật đầu, “Chào chủ nhiệm, em đi nhặt quần áo đây.”

 

Chủ nhiệm nghe vậy liền xua tay, xoay người đến bức tường phía sau kia, tỉ mỉ kiểm tra vài lần, sau khi xác nhận xong mới rời đi.

 

Đại khái phía sau quá tối, cũng không thấy được cây thang bên kia.

 

Trên thực tế, mỗi phòng đều có thanh chống trộm, nên không tính nguy hiểm.

 

Tường xung quanh trường cũng không xây mấy rào chắn như kính, chỉ sợ có mấy học sinh phản nghịch trèo tường sẽ xảy ra chuyện.

 

Chủ nhiệm đứng vài phút, sau đó đi qua kí túc xá nam.

 

Chờ ông vào kí túc xá nam xong, Tô Khả Tây mới chạy đến bức tường phía sau, nhìn bên ngoài đen như mực, nhỏ giọng nói: “Lục Vũ, cậu đi chưa?”

 

Vừa dứt lời, Lục Vũ

đã leo lên bức tường, từ trên cao nhìn xuống cô.

 

Cả người được ôm trong chiếc áo khoác rộng, nhìn chỉ có chút xíu.

 

Lục Vũ đột nhiên liền thở dài, nhớ Tần Thăng có nói, mùa hè mặc quần áo vừa ngắn vừa trễ, mà chỗ đó của cô… Vừa nãy ở ban công hình như không thấy được.

 

Anh mím môi, “Cậu phải bồi bổ thôi.”

 

Tô Khả Tây buồn bực, “Cái gì? Bổ cái gì, tớ mà bồi bổ nữa sẽ tăng cân mất.”

 

So với Đường Nhân, cô cũng đã đủ nặng rồi.

 

Lục Vũ liếm liếm môi, ánh mắt đen tối, tiếng nói róc rách.

 

“Cậu có thể ăn nhiều đu đủ một chút.” =)))))))

 

Nghe nói tác dụng rất tốt, như vậy về sau anh cũng không cần đau lòng cho chính mình. (*’_ゝ`)

 

Vừa mới đầu còn nghe không hiểu, vài giây sau mới phản ứng lại, trên mặt Tô Khả Tây như lửa đốt, nháy mắt đỏ như cà chua.

 

“Không nói với cậu nữa, tớ về ngủ đây.”

 

Cô nói xong, túm đồng phục trên vai, vội vã chạy về kí túc xá, tốc độ nhanh đến không tưởng.

 

Lục Vũ ghé đầu vào trên tường, khoé miệng cứng, tóc đều bị thổi đến rối loạn.

 

Anh còn đang định xem cô có về kí túc xá chưa, ban công có người không, lại thấy chủ nhiệm cách đó không xa đi về hướng này, ngón tay ngoắc ngoắc, “Cậu kia, đứng trên tường làm gì? Tên gì?”

 

Hùng hổ.

 

Lục Vũ xoay người nhảy xuống, liền nhìn đến góc ban công, Tô Khả Tây ló đầu nhìn anh, cứ như con sóc nhỏ trộm đồ.

 

Thật muốn ôm vào trong ngực mà xoa.

 

___________________________________

 

 

 

 

Đôi dòng tâm sự:

 

-Chả là vừa rồi tớ cũng có đọc truyện của mấy nhà khác, đọc tới có một nhà, bạn editor thông báo mấy chương sau sẽ set pass, thế là có một độc giả vào cmt bảo là sao set pass mà không nói sớm, mất công bạn ấy phải đọc. Editor người ta cũng đâu có bắt bạn phải đọc đâu mà lên giọng như má người ta vậy. Đã thế nhà nào cũng ghi nếu có pass, các bạn vui lòng đừng chia sẻ công khai cho bất cứ ai, trên bất cứ trang web nào. Thế mà cũng có người lên hẳn web hỏi pass là gì luôn chứ. Nếu các bạn chia sẻ vậy, người ta set pass làm chi????

 

-Xong thêm một chuyện muôn thuở về RE-UP. Có bạn editor đã làm pass các thứ và nói hàng vạn lần rằng nghiêm cấm re-up. Thế mà đùng một cái cũng bị người khác re-up lại. Editor như tớ cũng chả kể công làm gì vì chúng tớ cũng làm chui mà, nhưng các bạn cũng phải hiểu để edit được một chương, chúng tớ cũng bỏ công sức ngồi hàng giờ để có cho mọi người cùng đọc, nên tất nhiên chúng tớ rất quý những đứa con tinh thần đó.

 

-Sau hai chuyện này, đột nhiên tớ thấy hơi sợ cho mấy đứa con tinh thần của tớ, mặc dù có đặt pass cũng có bảo mọi người đừng share pass, nhưng tớ sợ số phận của tớ cũng như những bạn còn lại. Làm mấy nay tớ mất niềm tin hẳn, cũng không có hứng thú edit luôn. Thôi hi vọng, một con sâu đừng làm rầu nồi canh vậy !!!

 

~~~~~~~~~~~~~~~

 

Lảm nhảm xong rồiii, khi nào hứng lên thì sẽ lên truyện tiếp nhé ~~~~~~ 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện