Môi Anh Đào

CHƯƠNG 5B


trước sau

CHƯƠNG 5B:

TỐI NAY CẬU NHẤT ĐỊNH BỊ THU PHỤC

Động tĩnh bên phía cổng trường làm thu hút chú ý của mọi người trong trường, có mấy học sinh nam đi ra.

 

Hai nam sinh không kịp động thủ liền quay đầu, sắc mặt thay đổi, âm thầm mắng, “Mẹ nó, hôm nay sao cậu ta lại ở đây?”

 

Hai người quay lại trừng mắt nhìn Tô Khả Tây sau đó trực tiếp chạy.

 

Tô Khả Tây bị sự biến chuyển này làm cho buồn bực, theo ánh mắt của bọn họ nhìn vào trong. Sắc trời tối tăm, bên kia cũng không đốt đèn, chỉ có thể nhìn thấy bóng người.

 

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên. Cô nhìn xuống, là điện thoại của Vu Xuân, “Tây tỷ, Nhân tỷ đánh nhau với người Nhị Trung, bị người khác báo cáo, nên bị cho nghỉ học một tuần.”

 

Tô Khả Tây vội vàng hỏi: “Tình huống như thế nào?”

 

Vu Xuân đại khái nói một chút.

 

Gia Thuỷ Tư Lập là trường tư mới lập, phát triển không ngừng, kế bên là bờ sông, đối diện là Nhị Trung cũ, đã bắt đầu xuống cấp. Nguyên bản nó cũng là trường cao trung mẫu của tỉnh, chỉ là cuối cùng bị Nhất Trung đoạt mất tên tuổi, số lượng học sinh giảm bớt, nhất là bên này nhiều nhà di dời và phá bỏ, ít người và nhiều học sinh dở.

 

Kết quả là người trường Nhị Trung thường xuyên đụng mặt người của Gia Thuỷ Tư Lập, đụng nhau liền gây ra mâu thuẫn.

 

“Vừa rồi không bao lâu, một nữ sinh lớp 6 trên đường về nhà bị chặn lại, vừa lúc Nhân tỷ đi ngang qua liền xử lí một chút, kết quả người kia lại về khiếu nại.”

 

Vu Xuân tức giận: “Chỉ dùng được mỗi trò này.”

 

Tô Khả Tây nghe vậy thì yên tâm, ngược lại cười, “Không có chuyện gì lớn, Nhân tỷ của cậu nhiều khi còn thích được nghỉ đấy.”

 

Nghỉ học một tuần chỉ là lời nói suông mà thôi.

 

Đường Nhân có khi còn rất vui vẻ, có cả tuần nhàn rồi đi lượn vài vòng. Cô cúp điện thoại, nhìn thấy hai nam sinh đang nhìn cô trước cổng trường, chắc vì hai người này nên hai nam sinh lúc nãy định động thủ với cô mới bỏ chạy.

 

Tô Khả Tây đi qua, nghĩ chút sau đó lễ phép hỏi: “Xin hỏi Lục Vũ cao tam có ở đây không?”

 

Theo như tính tình của Lục Vũ, chắc không ít người trong trường biết cậu ta.

 

Tới tìm Vũ ca… Nghe nội dung điện thoại vừa rồi là từ Gia Thuỷ Tư Lập tới, chẳng lẽ thích thầm cậu ta từ lâu rồi?

 

Lâm Viễn Sinh cùng Tần Thăng liếc nhau một cái.

 

Lục Vũ không thích có nữ sinh lại tìm, nhất định sẽ không cho sắc mặt tốt.

 

Tần Thăng trước kia còn nghĩ giới thiệu cho cậu ta một cô em, ví như Trang Nguyệt, sau lại bị thu thập rất thảm, sau này cũng không dám có suy nghĩ này nữa.

 

Cậu ta liếc nhìn nữ sinh trước mặt, gương mặt không tồi, xoa xoa tóc, giả bộ đứng đắn nói: “Lục Vũ? Ai vậy? Chị gái chắc tìm nhầm rồi.”

 

Lâm Viễn Sinh yên lặng trợn mắt.

 

“Vậy sao?” Tô Khả Tây do dự một chút.

 

Lần trước ở bệnh viện đã quên hỏi số điện thoại của Lục Vũ, đúng là có điểm thất sách, có lẽ mai quay lại tìm cậu ta xem.

 

Tần Thăng đứng thẳng, “Em lừa chị làm gì.”

 

Tô Khả Tây liếc nhìn con đường hướng khu dạy học, bên trong sáng lớn hai bóng đèn mờ, loáng thoáng thấy có mấy bóng người.

 

Cô gật đầu, “Cám ơn, làm phiền cậu.”

 

Tần Thăng lập tức tủm tỉm cười trả lời, “Không cần khách khí, không cần khách khí, chị gái xinh đẹp như vậy, lần sau lại ghé chơi nhé.”

 

Lời cậu ta nói là nói thật.

 

Lúc nãy cách nữ sinh này hơi xa nên không thấy rõ, lúc này nhìn gần, rốt cuộc có thể thấy rõ ràng. Cô không giống mấy người ở Tam Trung, vừa nhìn là biết được nuông chiều từ bé, nhưng có thể nhìn ra tính tình cũng tốt.

 

Cả người linh động tinh tế, làn da trắng như ngà voi, rất thích hợp vợi cậu ấy, trong mắt đen láy, tóc đen dài như gấm vóc ở sau lưng, vóc dáng nhỏ xinh đáng yêu, dáng người cũng đủ yểu điệu.

 

Lúc nói chuyện, môi anh đào khép khép mở mở. Kết hợp với gương mặt thập phần thu hút.

 

Tần Thăng lập tức nghĩ: Mẫu này nói không chừng Vũ ca rất thích…

 

Nghĩ vẫn là nghĩ, cậu ta cũng không dám nói.

 

Chờ cậu ta lấy lại tinh thần, chị gái kia đã rời trường, đi vào con ngõ nhỏ, tư thế đi xinh đẹp đến mức cậu ta muốn vỗ tay.

 

Lâm Viễn Sinh nhìn chằm chằm phía trước, đội nhiên nói với Tần Thăng: “Tớ có dự cảm không tốt, cậu có khả năng bị đập.”

 

Tần Thăng tức giận: “Có thế nói lời nào tốt đẹp hơn được không?”

 

Đang nói, phía sau có người tới, cậu ta chạy nhanh hô: “Vũ ca.”

 

Từ lần trước bị nói không được kêu ca, cậu ta liền bỏ thêm một chữ phía trước cho nên mới không bị chửi nữa.

 

Lục Vũ trong tối đi tới. Nhìn hai người ở phía kia, “Đứng trước cổng trường, chờ uống gió Tây Bắc sao?”

 

“Vũ ca, cậu đến muộn rồi, vừa rồi mới có nữ sinh ở cổng trường mình bị hai tên ngốc chặn đường.” Tần Thăng nói: “Có muốn cho bọn hắn nhìn một chút?”

 

Thì ra là vậy, khẳng định là muốn thu thập. Lúc trước bọn họ đều trực tiếp xử lý, giáo huấn đám đó một trận.

 

“Sau đó, nữ sinh kia nghe điện thoại, cậu đoán xem có chuyện gì… Nhị Trung với Gia Thuỷ Tư Lập lại xảy ra chuyện, Đường Nhân cứu một nữ sinh, kết quả bị báo cáo.”

 

Tần Thăng hứng thú bừng bừng nói: “Thật âm hiểm.”

 

Loại sự tình này bị báo cho trường khẳng định không mấy tốt. Cũng mất công hiệu trưởng Gia Thuỷ Tư Lập là bố của Đường Nhân, thành tích của cậu ta tương đối tốt, bằng không ít nhất sẽ bị xử phạt.

 

“Với cậu ấy?”

 

Tần Thăng nói một đống còn chưa được trả lời đã nghe Lục Vũ lên tiếng, còn chưa kịp phản ứng lại, Lâm Viễn Sinh thay cậu ta trả lời. “Với cậu ấy.”

 

Tần Thăng lại nói: “Vừa rồi

có nữ sinh tới tìm cậu, tớ sợ cậu bực mình nên đuổi cậu ta đi rồi.”

 

Vừa mới nói xong, Lục Vũ đột nhiên duỗi tay đập vào phía cửa sắt, phát ra âm thanh nặng nề.

 

Không quá vài giây, đã nghe được anh trầm giọng nói: “Hai đứa lúc nãy ở lớp nào?”

 

Lâm Viễn Sinh nói: “Lớp ba.”

 

Cậu ta cùng Tần Thăng liếc nhìn nhau, đều cảm thấy đêm nay Lục Vũ có chỗ không thích hợp, từ lúc đầu đã khác thường.

 

Ý tứ cười lạnh này…

 

Tần Thăng do dự hỏi: “Nữ sinh kia…”

 

Nói được một nửa, Lâm Viễn Sinh liền cảm khái: “Ai, cô gái nhỏ nũng nịu như vậy, Tam Trung này loạn vậy mà.”

 

Hai người lập tức thấy ánh mắt Lục Vũ gắt gao nhíu lại, liền xoay người hướng phía ngõ đi.

 

Bóng dáng nặng nề, bước chân rất nhanh, cuối cùng là chạy đi.

 

Tần Thăng còn có thể nhìn thấy thân ảnh nho nhỏ của nữ sinh đằng trước càng đi càng xa. Lại nhìn thấy Lục Vũ đuổi theo phía sau, đã đuổi kịp, chẳng qua không có tiến lên, lại trốn phía sau cột điện sau đó đi theo sau, hỏi: “Thế là làm sao… Cậu ta vì cái gì mà tránh ở phía sau mà không lên chào hỏi?”

 

Muốn gặp nữ sinh thì quang minh chính đại chứ. Đứng sau cột điện rình thật sự quá không hợp hình tượng to lớn của Lục ca.

 

“Chắc cậu ấy ngại.” Lâm Viễn Sinh nhìn chằm chằm Lục Vũ phía sau cột điện, sau một lúc lâu, cậu ta cao thâm khó đoán nói: “Cậu nghĩ ai cũng ngu ngốc như cậu sao.”

 

“Lời này tớ không thích nghe đâu đấy. Tình huống này, làm tớ nhớ tới một bài hát.” Tần Thăng chậm rì hát: “…. Để anh đưa em về nhà, để anh đưa em về nhà, cả đời đều để anh… Để anh đưa em về nhà.”

 

Tần Thăng trong trường có tiếng Đại vương ngũ âm bát nháo trong trường, nếu có người ở cổng trường về phòng học nghe thấy âm thanh, lập tức bỏ chạy không thấy bóng.

 

Nhìn bóng hai người biến mất phía trước, Lâm Viễn Sinh làm mặt quỷ: “Cậu có nhớ lời tớ vừa nói không?”

 

Tần Thăng hỏi: “Nói gì?”

 

Lâm Viên Sinh nhìn cậu ta đồng tình: “Đêm nay có khả năng cậu sẽ bị thu thập.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện