Như một quả cầu lửa khổng lồ, mặt trời nhuộm vàng Milan xinh đẹp bằng những tia nắng cuối ngày rực rỡ.
Đối diện với màn hình máy chiếu, một cô gái phương đông xinh đẹp đang ung dung tận hưởng buổi trà chiều.
“Vậy là tuần sau hai người sẽ ra tòa sao?”
Sau thời gian làm quen với chân trời nước Ý, Mộng tiểu thư ngày nào nay đã lấy lại vẻ hoạt bát tràn đầy năng lượng.
“Đúng vậy.”
Phải nói là cuộc ly hôn này thật sự quá rùm beng, tốn không biết bao nhiêu giấy mực của đám nhà báo.
Đến một người đang ở nước ngoài như cô thấy tin thấy tin tức này đến mức phiền chán.
Trong lúc truyền thông đang không ngừng thương tiếc cho vị chủ tịch tài hoa nhưng hôn nhân lận đận, thì nữ chính của câu chuyện lại đang nhàn tản uống rượu nói chuyện với cô.
Thật là khiến Mộng Tịch Ái câm nín đến hạn hán lời!
Mình biết Diệp Mỹ Uyên cậu là một nữ cường nhân, nhưng dù sao cũng là người trong cuộc, không thể giả vờ yếu đuối để tránh lãng phí sự thương cảm của người khác dành cho cậu à?
Có lẽ vì từng là nạn nhân bị người khác tính kế, nên Tịch Ái giờ đây cũng thường hay đã sầu đa cảm hơn.
Cô lo lắng nhìn Mỹ Uyên.
“Nếu anh ta vẫn ngoan cố không đồng ý thì sao?”
Con người của bà mẹ chồng kia, cô cũng đã hiểu biết đôi phần.
Đối với một kẻ tham lam, xem trọng tiền tài như bà ta thì dễ gì chịu nhả miếng thịt ngon như nhà họ Diệp.
Nếu bà ta thật sự đồng ý cho Nhậm Vũ ly hôn mà không đòi hỏi gì, thì Mộng Tịch Ái cô tình nguyện tin heo nái biết leo cây.
“Cho dù anh ta không đồng ý, mình vẫn có thể đơn phương ly hôn.”
“Vậy còn mẹ chồng của cậu thì sao? Bà ta có gây khó dễ gì không?”
Mỹ Uyên chỉ lắc đầu, hỏi ngược lại:
“Cậu nghĩ bây giờ bà ta còn thời gian để quan tâm mình sao?”
Lúc này, giọng Lệ Nguyệt cũng từ đâu vọng đến, góp lời.
“Tiểu Ái à, người cậu cần hỏi thăm phải là Nhậm gia đó mới đúng đấy.
Nhà họ sắp bị chủ tịch Diệp đây làm cho gà bay chó sủa rồi.”
Mộng Tịch Ái phì cười, đúng là cô đã lo xa.
Nữ chủ nhân của nhà họ Diệp thì có bao giờ để mình bị thiệt chứ? Với cá tính của Mỹ Uyên, có khi đã trù tính sẵn mọi thứ.
Nhưng dẫu sao cũng không nên thi gan với những kẻ liều.
“Được rồi, coi như mình đây đã lo xa.
Đến cả ảnh hậu Chung còn dùng danh tiếng của mình để bảo vệ cho cậu thì còn việc gì phải sợ.”
Ngửi được mùi dấm chua qua lời nói của Mộng tiểu thư, cả Mỹ Uyên lẫn Lệ Nguyệt đều được dịp cười như nắc nẻ.
“Ái chà, mới đến Ý được mấy tháng mà miệng lưỡi đã sắc sảo hơn rồi.”
“Thế cũng không phải lo cậu ở nước ngoài bị người ta bắt nạt rồi.”
Tịch Ái cười cười, trong đáy mắt giấu đi sự buồn bã.
Mọi có lẽ đều đã qua… những nỗi đau và tổn thương vẫn ở đó.
Dẫu biết thù hận chỉ làm cho bản thân càng thêm mệt mỏi, nhưng cô cũng chẳng phải thánh mẫu để tự tin nói rằng mình sẽ tha thứ cho những con người đó.
***
Cuối cùng thì ngày này cũng đến, đây là buổi gặp mặt để hai người trong cuộc trao đổi và