“Giờ tôi mới được mở rộng tầm mắt, người ta đã không tìm con trai bả đòi phí thanh xuân thì thôi… đằng này còn…”
“Chời ạ, gặp quả mẹ chồng này thì có xui xẻo ba đời!”
“Đúng là cái loại vô sĩ, hãm lìn mà!”
Dưới sự lan truyền mạnh mẽ của internet, những mặt tối trong cuộc sống hôn nhân của chủ tịch tập đoàn Diệp Thị đã hoàn toàn phơi bày trước mặt công chúng.
Trung bình cứ một nhóm năm người thì sẽ có ba người bàn luận về việc này.
Nhưng đa phần đều là chửi rủa người mẹ chồng trong clip.
Nhìn mấy cô gái đang bàn luận sôi nổi trước mặt, Lệ Nguyệt chỉ bình thản hưởng thụ những tia nắng ấm áp mà mặt trời mang lại.
“Thật không giống chị chút nào!”
Quan Mỹ Chi khẽ nghiêng đầu, tò mò nhìn người bên cạnh.
“Với bản tính gà mẹ bảo vệ con của mình, sao giờ chị còn ung dung ở đây thế?”
Đối với câu hỏi này, Tổng biên tập của tòa soạn Nadzieja chỉ nhướng mày, nhàn nhạt hỏi lại:
“Em đang xem thường bản lĩnh của nữ chủ nhân Diệp gia sao Tiểu Chi?”
Biết mình đã hỏi thừa, cô út nhà họ Quan đành gãi đầu cười hì hì.
Nói cũng phải, nếu bàn về thủ đoạn thì ai qua được chị Mỹ Uyên của cô chứ! Thôi đành im lặng nghe ngóng tiếp vậy.
Mấy cô gái kia vẫn tiếp tục bàn tán.
“Haizzz quả là người giàu cũng khóc.
Chủ tịch hay tổng giám đốc gì chứ, chung quy cũng chỉ là một đàn bà bị chồng ruồng bỏ.”
“Nếu biết trước lấy chồng sẽ khổ như vậy thì thà ở giá cho rồi.”
“Đúng vậy, hôn nhân là nấm mồ của tình yêu.”
Nghe thấy câu nói này, trong lòng Mỹ Chi thầm cảm thán.
Thời gian dạo gần đây, trên mạng mười tin thì đã hết ba tin là đánh ghen với ngoại tình, đa phần đều phụ nữ tự cấu xé lẫn nhau, giành giật một gã đàn ông khốn nạn.
Nếu hôn nhân đã là nấm mồ thì tại sao nhiều người lại cứ lao đầu vào? À đúng rồi hình như…
“Đang nghĩ gì mà thẫn thờ vậy?”
“Em chợt nhớ đến buổi xem mắt sắp tới của mình thôi, haizzz…”
Để cô không nối gót học theo người chị họ đào hoa, từ khi trở về nước, cha mẹ đã đặc biệt sắp xếp cho cô những buổi tiệc xem mắt.
Dù sao cũng đang độc thân, Mỹ Chi liền vui vẻ đón nhận.
Chỉ là… mọi thứ hơi khác với mong đợi của cô.
“Xem mắt?"
Lệ Nguyệt nhìn em họ như vừa gặp ma, đôi mày liễu hơi nhíu lại.
“Không ngờ em đã muốn đeo gông vào cổ sớm đến vậy!”
Trong trí nhớ của Tổng biên tập Quan, xem mắt chính là cuộc gặp mặt “chồng tương lai” do trưởng bối sắp xếp.
Mà không đúng lắm, Mỹ Chi cũng chỉ vừa về nước, công việc ổn định còn chưa có, thì xem mắt lúc này liệu sớm quá không?
“Em biết chị đang nghĩ gì, làm ơn thu lại cái biểu cảm đó đi.”
Mỹ Chi phiền não thở dài, lại nhìn chị gái với đôi mắt ngưỡng mộ.
Rõ ràng hai người đều lớn lên cùng nhau, có thể cô không xuất sắc bằng Lệ Nguyệt nhưng sao vận đào hoa lại thua kém đến vậy.
Hầu hết đàn ông bên cạnh chị đều vừa có sắc vừa có tài.
Còn cô thì sao? Không phải trạch nam thì cũng