Gió biển mang theo vị mặn khiến mái tóc mềm tung bay, bên tai truyền đến tiếng sóng vỗ đều đặn.
Rít một hơi thuốc lá, uống cạn ly rượu nồng, dù đã làm đủ mọi cách nhưng tâm chẳng thể bình lặn nổi.
Dẫu biết, bản thân không còn là đứa trẻ năm ấy nhưng đứng trước ông ta, cảm giác sợ hãi đến rét run ấy vẫn bao trùm lấy cô.
Dẫu ông ta có là loài cầm thú máu lạnh, nhưng suy cho cùng thì quan hệ huyết thống lại là thứ ràng buộc không thể cắt đứt nhất.
“Xem ra duyên phận của hai ta rất tốt nhỉ?”
Đột nhiên phía sau cô truyền đến một âm thanh trầm thấp quen thuộc.
Thu hồi vẻ âu sầu trên mặt, Lệ Nguyệt quay đầu cười nói với người trước mặt.
“Đạo diễn Vũ, khéo thật nhỉ?”
Vũ Diễn không trả lời, chỉ đứng đó yên lặng nhìn cô.
Vẫn là nụ cười phóng khoáng mang theo ba phần dụ dỗ bảy phần mê hoặc này, hoàn toàn trái ngược với vẻ thê lương vừa rồi.
“Hình như em đang có tâm sự?”
Một thoáng ngỡ ngàng lướt qua đôi mắt phượng, là anh ta tinh ý hay do không điều tiết được cảm xúc của bản thân? Lệ Nguyệt cười cười lả lướt đến trước ngực Vũ Diễn.
“Đúng vậy.”
Bàn tay hư hỏng không chút kiêng dè trêu chọc người trước mặt, cô ghé sát vào tai anh, cánh môi hồng tà tứ mấp máy.
“Chỉ là loại tâm sự này, không phải ai cũng giải ưu được đâu.”
Đối với những lời mời gọi ám muội này, Vũ Diễn hiểu hơn ai hết.
Kéo người đẹp sát vào lòng mình, anh cúi đầu cắn nhẹ vào vành tai mẫn cảm.
“Vậy thì chứng tỏ, rất ít người hiểu em như tôi.”
Cả người cô liên bị áp vào tường, Vũ Diễn âu yếm gặm c ắn đôi môi mềm trước mặt.
Lệ Nguyệt mỉm cười, vòng tay chủ động ôm lấy cổ anh.
Đến đúng lúc lắm! Rượu, thuốc lá và đàn ông, chính là những liều thuốc giải ưu hoàn hảo.
Không để tâm đến ánh mắt của những người xung quanh, hai người quấn lấy nhau càng lúc càng cuồng nhiệt.
Đôi bàn tay giảo hoạt của cô càng lúc càng đi xuống, chuẩn xác bắt lấy thứ nam tính kia.
Tuy là một khối thịt lớn, nhưng trước mắt vẫn chưa đủ độ căng cứng.
Kín đáo nở một nụ cười thần bí, cách lớp vải dày Lệ Nguyệt càng ra sức vuốt v e, dưới sự khiêu khích của cô vật kia khẽ giật giật, bắt đầu từ từ dựng thẳng.
“Anh cứng rồi!”
Hai người hơi tách ra, kéo theo sợi chỉ bạc ám muội, ghé vào tai đối phương nói nhỏ:
“Đổi nơi khác, để tôi đây được hung hăng làm anh.”
“Được, hôm nay tôi sẽ ngoan phụng bồi.”
Nói thì chậm, làm thì mau.
Chẳng biết hai người trở về phòng bằng cách nào và Lệ Nguyệt cũng chẳng chút quan tâm đến quá trình này.
Thả mình xuống chiếc giường mềm mại, cô nhấc váy phô bày toàn bộ những đường cong hấp dẫn trên cơ thể.
“Đến đây!!!”
Đối mặt với lời mời gọi quyến rũ này, Vũ Diễn sao có thể chối từ.
Trút bỏ lớp quần áo vướng víu trên người, anh gấp gáp lao lên giường, đem cô gái trước mặt đặt dưới thân.
“Cầu được ước thấy!”
Lột bỏ chiếc váy màu đỏ rượu kia, hai luồng tròn trịa bị giấu sau lớp nội y đã bị lộ ra.
Yết hầu của người đàn ông khẽ động, anh không chút khách khí gỡ bỏ lớp phòng thủ cuối cùng, há miệng ngậm lấy một mảng thịt trắng nõn.
“Ưmmm…”
Tiếng r3n rỉ không khống chế được bật ra từ giữa môi, Quan Lệ Nguyệt theo bản năng mà ôm sát cổ người trước mặt, làm môi lưỡi anh ở trên người cô càng thoải mái li3m hút.
Bàn tay to lớn, có chút chai sần nam tính theo một đường đi thẳng xuống dưới, chen vào giữa đôi chân thon dài, liền phát hiện cô đã ướt một mảnh
Trút bỏ chiếc quần con ướt mèm của cô xuống, ngón tay thon dài dùng sức x0a nắn cánh hoa nhỏ, sau vài đợt mật dịch nhầy nhụa, Vũ Diễn đắc ý giơ tay đến trước mắt cô quơ quơ:
“Không ngờ Tổng biên tập Quan lại ‘ướt át’