“Đi từng bước nhỏ thôi!”
“Khép, khép cái chân lại coi!”
“Tao nói là gót trước, lòng bàn chân sau!!!”
Cả căn phòng tổng thống rộng lớn, vang vọng một chất giọng lanh lảnh.
Quan Mỹ Chi đau khổ thở phì phò, bây giờ cô nàng đã biết danh xưng nữ ma đầu của chị gái từ đâu mà có rồi.
Thật là khóc không ra nước mắt mà!
Quả là hoàng thượng chưa vội, thái giám đã gấp, trong khi nữ chính của buổi xem mắt vẫn đang ung dung nằm một bên đắp mặt nạ, thì Tổng biên tập Quan đã tất bật đi tới đi lui, tim chọn trang phục cho em gái.
“Được rồi, lát nữa hãy mặc thử mấy bộ này cho chị xem.”
Nhìn một hàng mười bộ quần áo cùng phụ kiện được bày biện cẩn thận trước mặt, Mỹ Chi thầm nuốt nước bọt.
Cái này hình như có hơi khoa trương rồi, chỉ là một bữa cơm thôi mà, cần gì phải kỹ càng như vậy!
“Chị ơi… cái này, có hơi quá rồi không?”
Đối diện với đôi mắt cún con của em gái, Lệ Nguyệt chỉ điềm nhiên nhún vai:
“Chỉn chu xinh đẹp, không chỉ vì tôn trọng người đối diện mà còn là lịch sự với chính mình.”
“Haizzz… nhưng như vậy thì kỳ công quá rồi, có câu ‘tốt gỗ hơn tốt nước sơn’ mà chị.”
Nghĩ đến viễn cảnh phải mất mấy tiếng đồng hồ chỉ để chuẩn bị quần áo mỗi ngày, Mỹ Chi không khỏi cảm thán.
Quần là áo lượt suy cho cùng cũng chỉ là vật ngoài thân, không nhất thiết phải phiền phức như thế.
Vả lại những bộ trang phục này, không nằm trong gu ăn mặc của cô.
Mặc lên người chỉ thêm phần gò bó.
Nhưng ngay lập tức, một ánh nhìn sắc bén bắn về phía cô nàng, nữ ma đầu của giới mộ điệu lạnh lùng lên tiếng.
“Xem ra em vẫn chưa rút được bài học gì sau mấy lần xem mắt nhỉ?”
Dứt lời, Lệ Nguyệt chẹp miệng bực dọc ngồi xuống ghế, nụ cười trên môi như có như không.
“Chị cũng chẳng thích bắt ép gì, nếu em cảm thấy không muốn thì thôi.
Cứ làm những gì em thích là được.”
Biết mình đã lỡ lời, Mỹ Chi cắn môi bày ra vẻ mặt hối lỗi.
“Chị… em không có ý đó.”
Cơ mặt của người nào đó vẫn chưa có dấu hiệu giãn ra.
“Đừng giận em mà, là em suy nghĩ chưa chu đáo.
Bây giờ chị nói gì em cũng nghe theo hết…”
“Có thật không?”
Mừng như bắt được vàng, cô nàng liền ra sức gật đầu.
“Thật mà.”
Lệ Nguyệt mỉm cười như báo hiệu con mồi đã tình nguyện sập bẫy, dẫn đến một màn lột xác ngoạn mục được diễn ra.
Và mấy tiếng sau đó…
“Ấn tượng đầu tiên rất là quan trọng, bởi vì mây tầng nào sẽ gặp gió tầng ấy.
Nếu em là công chúa, hoàng tử sẽ tự tìm đến em.”
Dáng váy chữ A đơn giản, đường cắt may khéo léo cùng chất vải sang trọng, kết hợp với phần khoét lưng là điểm nhấn đã tinh tế khoe trọn đường cong tuyệt vời của Quan Mỹ Chi.
Cẩn thận chỉnh lại phần váy áo bị nhăn, thông qua chiếc gương lớn người phụ nữ đứng đầu tòa soạn Nadzieja nhìn thẳng vào mắt em gái.
“Thay vì chọn những bộ cánh lộ ngực táo bạo, em nên ưu tiên chọn váy hở lưng.
Vừa tạo hiệu ứng nửa kín nửa hở, vừa quyến rũ nhưng vẫn giữ được sự thanh lịch quý phái… Vả lại khi dùng bữa, người đối diện sẽ hạn chế những suy nghĩ không sạch sẽ với em.”
Quan Lệ Nguyệt tự nhận bản thân là một người phóng khoáng nhưng phóng túng ăn quàng chắc chắn không có trong từ điển của cô, cho dù là chơi đùa hay nghiêm túc.
Lướt qua những đôi giày cao gót xinh đẹp được bày biện trước mặt, cô chọn ra một đôi giày đen phù hợp với chiếc váy em gái mặc.
“Ngoài yếu tố tiên quyết là phù hợp thì chọn giày cao từ bảy đến chín phân, mũi nhọn, gót nhọn sẽ tôn dáng của em tối đa nhất.”
“Dạ.”
Nhìn