Thiếu nữ rũ đầu, ngoan ngoãn an tĩnh mà đứng ở nơi đó.
Ánh hoàng hôn cho nàng một tầng ánh sáng ấm áp, mặt trời tinh tế mềm mại nhẹ nhàng trong gió.
Hắn gần như rất ít khi nói chuyện cùng với hình người của nàng.
Thậm chí.....
Với hắn còn có chút mới lạ.
Xưa nay hắn là như thế, không giỏi giao tiếp với người khác.
Không giống nàng, cho dù là Ô Đại Sài, hay là tên đệ tử của Ô Đại Sài vừa mới đưa nàng về kia, nàng đều có thể ở chung rất khá.
Lê Vân nhìn nàng, nói: “Ở chỗ Ô phong chủ học như thế nào?”
Nam Nhứ lắp bắp: “Cũng…… Khá tốt.”
Nam nhân hơi hơi gật đầu, nói: “Ta thấy cả ngày ngươi đều tới lui Xích Đan Phong với Đạp Tuyết Phong, có vất vả không?”
Nam Nhứ lắc đầu: “Không vất vả không vất vả.”
“Ừm.”
Lê Vân dừng một chút, nói: “Ba ngày sau ở Thái Huyền Tông có buổi tiểu khảo, toàn bộ tân đệ tử phải tham dự để quan sát, ngươi cần ở lại Đạp Tuyết Phong.
Đợi cho đến khi khảo sát kết thúc, đệ tử Đạp Tuyết Phong cũng cần phải bắt đầu luyện tập.”
Nam Nhứ: “…… Á?”
Thái Huyền Tông là nơi được tính như là trường đại học, quản lý trường học vô cùng đặc sắc.....À không phải, ban đầu thành lập tông môn được tính chính là muốn bồi dưỡng ra những nhân tài toàn năng.
Bởi vì lão tổ tông thành lập ra tông môn chính là một chiến sĩ toàn năng hình lục giác, luyện đan luyện khí kiếm pháp thuật pháp không chỗ nào là không tinh thông ——
Chuẩn kịch bản Long Ngạo Thiên.
Ngay từ ban đầu, lão tổ tông đã quyết tâm đem các đệ tử đều bồi dưỡng thành chiến sĩ hình lục giác, sau lại bị các đệ tử lăn lộn đến hơi thở thoi thóp, rốt cuộc cũng từ bỏ cái mộng tưởng này đi.
Nhưng có một ít việc học lại được bảo lưu lại, gần như ước tương đương với khóa học công cộng của Thái Huyền Tông, trận khảo hạch này được gọi là khảo sát nhỏ, mỗi đệ tử Trức Cơ kỳ trước khi xuống núi đều cần thiết phải tham gia.
Tiêu điểm là có sáu cấp độ: Bơi lội, leo núi, phân biệt thảo dược, phân biệt yêu thú, xuyên qua vũng bùn, nơi cực lạnh, cực nóng.
Lão tổ tông cũng phải dùng nhiều tâm tư trí lực suy nghĩ, để có thể gia tăng năng lực sinh tồn của các đệ tử khi ở trong những loại bí cảnh hiểm ác.
Nhưng......Nàng chỉ là tân đệ tử mới nhập học hai tháng a!
Một đống đệ tử Luyện Khí kỳ, tu luyện đến khi nào mới tới Trúc Cơ!
Nam Nhứ nhịn không được nói: “Sư phụ, hiện tại đệ tử Đạp Tuyết Phong luyện tập cho buổi khảo sát nhỏ, có sơm quá hay không?”
Tuy nàng cực lực che giấu, nhưng lại không che được một tia không tình nguyện dưới đáy mắt.
Lê Vân nói: “Không còn sớm.”
Nam Nhứ ủ rũ cụp đuôi: “…… Được ạ.”
Đây cũng là huấn luyện quân sự?
Nàng, đường đường là một người nằm vùng của Ma Giới, tới Thái Huyền Tông bị bắt đi đọc sách rồi lại đi huấn luyện quân sự.....
Rõ ràng nàng chỉ muốn làm cá mặn dưỡng lão aaa!!!
Trong mắt Nam Nhưa xoay vòng vòng.
Dù sao buổi tiểu khảo này cũng chỉ là đặc huấn cho các đệ tử Trúc Cơ kỳ trước khi xuống núi mà thôi, không thông qua được là không cần phải xuống núi.
Nàng cũng không cần phải nỗ lực, trực tiếp làm một phế vật là được?!
Nàng lập tức lại vui vẻ trở lên.
Lê Vân gần như trong giây lát mà xem thấu tâm tư của nàng.
Tâm tư nàng quá nông.
Kể cả lúc làm mèo hay là làm người, nàng đều tự cho là mình che giấu rất khá, không có người có thể nhìn thấu.
Hắn lẳng lặng nhìn nàng: “Lúc đệ tử Đạp Tuyết Phong luyện tập, ta vẫn luôn ở chỗ này để hộ vệ cho các ngươi.”
Thanh âm hắn thanh thanh như gió mát, rơi vào trong tai Nam Nhứ: “Về phần an toàn của buổi khảo sát, ngươi không cần lo lắng.”
Nam Nhứ: “……”
Ai lo lắng an toàn làm gì!
Này không phải giống như là người giám sát toàn bộ hành trình sao???
Nàng buồn bực nhìn về phía Lê Vân, Lê Vân lại lâng lâng mà đi rồi.
Trúc sư huynh cười liếc nhìn nàng một cái, sau đó cũng theo Lê Vân rời đi.
Đợi đi cách một đoạn khá xa, hắn hỏi: “Kiếm quân muốn mang theo đệ tử luyện tập cho buổi khảo sát?”
Khảo sát nhỏ ở Thái Huyền Tông, đừng nói là hộ vệ cho đệ tử, hay là quan sát, từ trước đến nay kiếm quân cũng chưa từng trải qua.
Đối với kiếm quân mà nói, những việc nhỏ nhue thế này, lãng phí thời gian.
Vừa rồi nói chuyện với kiếm quân, hắn cũng không có nhắc tới, nói vậy chỉ là lầm thời nảy lòng tham.
Hắn đi theo bên cạnh kiếm quân nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên thấy hắn quan tâm việc này như vậy.
Trúc sư huynh nói: “Kiếm quân đối với tiểu đệ tử…… Hình như có chút khác.”
Lê Vân nói: “Ừm.”
Tiểu Trúc đi theo hắn nhiều năm, Lê Vân cũng không gạt hắn: “Nàng là mèo con ta nuôi.”
Trúc sư huynh sửng sốt một lúc lâu, lẩm bẩm nói: “Là như vây sao?”
Hắn nói: “Khó trách…… Có những lúc ta cảm thấy nàng có chút làm cho người ta quen thuộc.”
Lê Vân hơi hơi mỉm cười.
Kỹ thuật diễn vụng về của nàng, cũng chỉ lừa được Tiểu Trúc một chút.
Hắn nói: “Tuy ta đã nhìn ra, nhưng nàng lại không muốn cho người khác biết, ta cũng làm bộ không biết.
Những lúc không có ta ở đây, ngươi coi chừng nàng nhiều chút.”
Trúc sư huynh nhìn kiếm quân, mày giãn ra, trong lòng như được trấn an.
Hắn đã bao lâu rồi chưa được thấy qua biểu tình như vậy của kiếm quân rồi?
Kiếm quân trước kia như núi tuyết trên cao, không nhiễm phàm trần.
Sau khi đạo tâm hắn bị tổn thương, lạnh lại càng thêm lạnh, tất cả mọi việc toàn bỏ ở trong lòng.
Hiện nay.....
Cũng may khi có tiểu cô nương này.
Trên người kiếm quân, rốt cuộc cũng có một tia sinh ý chí.
Bộ xương già này của hắn, cũng nên yên tâm rồi.
Hắn đồng ý với kiếm quân: “Vâng.”
Nghe nói tiểu cô nương Nam Nhứ học tập Đan đảo vất vả, cả ngày không rảnh để lo ăn cơm.
Nhớ đến đoạn thời gian này kiếm quân bảo hắn mua nhiều đồ ăn vặt cho mèo như vây, cũng là vì nàng.
Lúc trước thấy nàng ăn cơm ở trong nhà ăn đều ăn đến cực điểm, ngày sau, hắn cũng nên để ý một ít, chuẩn bị cho nàng thêm chút đồ ăn.
Tiểu cô nương tươi như hoa, không nên bị đói gầy.
Nếu bị đói đến gầy, kiếm quân sẽ thương tâm
.....
Nam Nhứ cũng không biết, lại nhiều thêm một người chờ để đút ăn cho nàng.
Nàng quay trở lại ký túc xá, đen tin tức tiểu khảo truyền bá lại cho hai tỷ muội.
Chu Thắng Nam ẩn ẩn hưng phấn: “Quan sát tiểu khảo? Luyện tập khảo sát? Thật tốt quá, ta đã sớm đối với tiểu khảo của Thái Huyền Tông thập phần cảm thấy hứng thú.”
Du Duyệt lại thập phần chỉ chú ý đến điểm khác: “Sư phụ chỉ nói với một mình muội? Giữa hai người còn nói gì không?”
Nam Nhứ: “…… Cái gì cũng chưa nói a!”
“Không phải một mình nói chuyện,” Nam Nhứ sửa đúng nàng, “Còn