Nam Nhứ cũng không có nửa điểm ý thức được mình đang phát triển sừng.
Chỗ sừng đang lớn của nàng gần đây cũng không có đau đớn, cũng không ngứa, nàng không có cảm giác.
Thứ hai là, chỗ mọc sừng còn nông, bị lông che đậy lại nên nàng không nhìn thấy.
Cho nên, chợt vừa nãy Lê Vân nói nàng đang mọc sừng......
Nàng còn rất mờ mịt.
Tuy vậy, Toan Nghê là con của rồng, mọc sừng chắc hẳn là không có kỳ quái gì.......Chứ?
Lớn lên là có sừng rồng?
Nàng có chút mê mang, ưu sầu ngược lại cũng không có ưu sầu lắm.
Nửa tháng này nàng xem rất nhiều sách, trong đó tất nhiên cũng có《Thiên Diễn Bách Thú Phổ》.
Quyển bách thú phổ này không giống trên thị trường, hay là nói, đây là bản đặc biệt dành cho đan tu cùng với y tu.
Bách thú phổ khác đều là giới thiệu về tập tính năng lực của yêu thú, còn quyển này lại giới thiệu nhấn mạnh về dược tính trong các bộ phận của yêu thú.
Lúc đầu mới xem, Nam Nhứ còn có chút không quen, sau xem nhiều cũng miễn dịch.
Thân thể của một con yêu thú bình thường, làm sao có thể so được với con yêu thú nhiều sừng nhiều cánh, không gọi là yêu thú
Thử nghĩ lúc đánh nhau, một con Bạch Hổ cùng với một con Bạch Hổ sáu cánh dài như chim đại bàng xem ——
Vừa nhìn thôi đã thấy, đằng sau hiển nhiên là trâu bò hơn.
Vậy nên chư vị ở Tu Chân giới, độ tiếp thu đối với yêu thú kỳ kỳ quái quái là rất cao.
Một con mèo con giống như nàng bây giờ, lại là yêu thú lớn lên vô cùng kỳ lạ, mới khiến cho nhiều người phải xem bằng hai mắt.
Cũng.....Còn tốt đi?
Lê Vân nói ra một câu như vậy, cũng không có biểu cảm kinh ngạc; Nam Nhưa mọc sừng không đau không ngứa, lại càng thêm không để trong lòng.
Nhưng rất mau, Nam Nhứ cảm thấy sừng phát triển có chút ảnh hưởng.
Lúc nàng ngủ lại vô ý thức lăn đi lộn lại, hai cái bọc nhỏ sẽ đụng đến trường kỷ.
Trường kỷ lại bị nàng đụng sụp......
Àiz, hu hu.
Chỉ dám liếc mắt qua một cái, không dám nhìn thẳng.
Vì vậy, buổi tối ngày thứ hai nàng đến, trên trường kỷ được trải một tầng đệm giường thật dày.
Chỗ bị nàng đụng sụp mất một góc cũng được sửa lại, tay nghề sửa lại cũng rất bình thường, nhìn qua là Lê Vân tự mình sửa.
Sư tôn thật tiết kiệm a.
Nam Nhưa lo lâng mà nhìn hắn: Có phải sau khi hắn mất tu vi nên trở nên nghèo rồi hay không?
Kiếm tu bọn họ vốn đã nghèo, khoảng thời gian trước hắn đi Tiên Hội Bồng Lai để mua nguyên liệu tu sửa kiếm, hẳn là tiêu không ít tiền.
Còn có những món đồ ăn vặt mua cho nàng......
A.
Nam Nhứ không nghĩ đến thì còn tốt, nghĩ lại, nàng đúng là quá nhà phá cửa.
Những cái đồ ăn vặt cho mèo ấy, nhìn có vẻ khá đắt....
Lê Vân không chỉ nuôi kiếm, còn phải nuôi mèo, vốn nhà đã không giàu có, như vậy chẳng phải là giậu đổ bìm leo sao?
*Ý muốn nói đến việc lợi dụng người khác gặp khó khăn để lấn lướt hay áp đảo họ.
Nam Nhứ nhìn Lê Vân lại càng thêm ưu sầu.
Nàng nghĩ thầm, hiện tại kỹ năng kiếm tiền duy nhất của nàng chính là luyện đan.
Ôi......Cũng không biết khi nào Ô Đại Sài trở về.
Học xong sớm đống sách kia, nàng phải bảo Ô Đại Sài cho nàng tiếp xúc với đan lô mới được.
Chờ đến khi nàng bắt đầu luyện đan là nàng có thể kiếm tiền nuôi nhà rồi!
Lê Vân không biết trong đầu mèo con đang có ý tưởng kỳ quái gì, lại càng không biết mình bị mèo nhỏ nghĩ nghèo.
Nguyên nhân hắn sửa lại trường kỷ rất đơn giản, chỉ là sợ thảy đổi giường, mèo con sẽ không quen.
Nếu tìm ngưòi tới sửa sẽ không khỏi truyền ra mấy cái tin đồn nhảm nhí, cho nên hắn dưat khoát tự mình động thủ.
Nhưng chuyện như nuôi mèo, hắn cũng đang suy tư.
Lúc trước thân thể mèo con bị thiếu hụt, hắn nghĩ biện pháp để tẩm bổ cho nàng.
Ban đầu, Ô Đại sài đi ra ngoài là để tìm kiếm dược liệu chữa trị thân thể cho Nam Nhứ, lúc này lại nhận được truyền âm của Lê Vân, bảo hắn mua nhiều thêm chút linh vật bổ dưỡng thân thể, chuyện tiền không cần lo lắng, hắn sẽ tự thanh toán tiền.
Ô Đại Sài nghe được lời này của Lê Vân tức giận đến chòm râu run run lên.
Cái gì mà kêu chuyện tiền không cần lo lắng?
Xú luyện kiếm, nói như vậy chẳng phải là làm như hắn không bỏ được tiền ra, tiêu tiền cho Nam Nhứ vậy.
Nam Nhứ là đồ đệ Lê Vân thì làm sao? Không phải là đồ đệ của hắn sao?
Đồ đệ đang lớn, hắn sẽ bạc đãi đồ đệ sao?
Sẽ không a! Vì thế Ô Đại Sài cầm túi tiền của mình, lại cầm túi tiền của Lê Vân, mua đồ gì đều sảng khoái mua thành hai phần!
Mua!
Toàn bồ đều mua!
Ô Đại Sài đem túi trữ vật tràn đầy mà càn quét, cũng không biết tiểu đệ tử bị hắn để lại Xích Đan Phong, đang nhón chân mà mong chờ hắn về.
.........
Chuyện bắt đầu từ sau việc Ngôn Thiên Tễ đưa Nam Nhứ về Đạp Tuyết Phong.
Được một lần, Ngôn Thiên Tễ lại giống như là nghiện, không chỉ đưa nàng về, mà mỗi buổi sáng sớm đều lại đây đón nàng.
Khuôn mặt đẹp của hắn cứ như vậy đứng bên cạnh Khổng Tước, sau đó lại vứt mị nhãn về hướng nàng, bất quá liên tiếp hai ngày, từ trên xuống dưới Đạp Tuyết Phong đều nhìn Nam Nhứ bằng ánh mắt khác.
Du Duyệt nói cho nàng, người khác tung tin vịt là nàng leo lên đại lão Kim Đan kỳ ——
Ngôn Thiên Tễ còn trẻ, tu vu đã là Kim Đan hậu kỳ ở trong tông môn cũng là một trong số những người có tiềm lực cao.
Trước có Ô Đại Sài, sau có Ngôn Thiên Tễ, trong tông môn không khỏi truyền chút lời nói, nói rằng Ô Đại Sài thu nàng làm đồ đệ, không phải là vì coi trọng nàng, mà là duyên cớ với Ngôn Thiên Tễ.
Một đám tân đệ tử ở Đạp Tuyết Phong, tổng cộng có ba nữ đệ tử các nàng, còn lại đều là nam nhân.
Chu Thắng Nam cười lạnh: “Nam nhân a, một khi so không bằng nữ nhân, liền bắt đầu bôi nhọ người khác để kéo mình lên trên.
Nội tâm mình có quỷ, lòng lại nghi ngờ đối phương hành sự bất chính.
Nếu có một nữ tu Kim Đan hậu kỳ xinh đẹp, sợ là những người này đều chịu không được mà li3m mặt tiếp cận.”
Nam Nhứ cũng không đem lời đồn đãi để ở trong lòng, Chu Thắng Nam lại bất bình thay nàng, mặc kệ là lời đồn đãi kia từ đâu truyền ra, trực tiếp ước chiến cùng các đệ tử kia là được.
Chờ đến thời điểm đó thì mọi chuyện cũng đã kết thúc.
Ban đềm tỷ muội nói chuyện, Du Duyệt cầm một lọ dược bôi lên miệng vết thương của Chu Thắng Nam.
Du Duyệt hưng phấn mà thuật lại cho nàng: “Những người này, chỉ dựa vào kiếm thuật, không có một người có thể chiến thắng, hạ được Thắng Nam! Cho dù bọn họ cao hơn nhân tu như Thắng Nam! Muội chưa thấy được cảnh tượng kia đâu……”
Du Duyệt nhớ tới, Chu Thắng Nam một người một kiếm thủ trên lôi đài, quần áo bị cắt, trên người còn có vết thương, chiến đấu đến sức cùng lực kiệt, ánh mắt, tay nắm kiếm vẫn kiên định như cũ ——
Du Duyệt nắm tay: “Ta nhất định phải đem Thắng Nam viết thành thoại bản, viết thành nữ kiếm khách đệ nhất thiên hạ!”
Nam Nhứ đau lòng mà nhìn Chu Thắng Nam, người đầy miệng vết thương.
Nàng nói: “Sao tỷ lại xúc động như vậy, chẳng qua chỉ là chút lời đồn đãi mà thôi, ta không sao cả.
Những lời đồn đã lung tung rối loạn này, chờ Ô sư phụ trở về là được rồi.”
Nam Nhứ cảm thấy, nếu Ô Đại Sài quay về mang nàng đi luyện đan, lời đồn đãi sẽ tự sụp lại thôi, nàng có thể dùng thực lực luyện đan của mình để chứng minh.
Nhưng Chu Thắng Nam lại nói: “Ta làm cũng không phải là chỉ vì muội.
Nếu mặc kệ, này lời đồn đãi sớm hay muộn sẽ có ngày buộc đến trên người ta, rồi lại tới trên người Tiểu Duyệt.
Tuy muội không thường ở lại Đạp Tuyết Phong, ta cùng Tiểu Duyệt đã sớm muốn chung đấu với bọn họ từ lâu.
Không sớm làm bọn hắn tâm phục khẩu phục, sau sẽ lại sinh ra càng thêm nhiều chuyện.”
“Huống chi,” Thần sắc nàng bình tĩnh, “Đây là con đường ta nên đi.
Nếu những tên đó cả ngày đục nước béo cò, không thể đánh bại bọn chúng, làm sao ta có thể sống sót ở trên con đường mù mịt như vậy?”
Nam Nhứ ngẩn ra.
Vào lúc này, nàng lại ngửi được một cỗ mùi hương của cây tùng mộc cổ thụ.
Tùng mộc sừng sững đứng trong mưa gió, cuồng phong không thể lay động, mưa to cọ rửa tâm hồn.
Lúc trước một đám đệ tử mới tập học kiếm, Chu Thắng Nam cũng không phải là đệ tử có trình độ cao.
Chu Thắng Nam cùng người khác luận bàn, năm trận có thể thắng hai trận, còn lại ba trận đều thua cuộc.
Vậy mà bây giờ......Còn chưa đến hai tháng?
Nàng dựa vào chính mình, một trận lại một trận chiến thắng trở về.
Sau lưng nàng, là vô số lần luyện kiếm, mỗi lần đều tập đếm đêm muộn, khổ tu đến khi mặt trời mọc trăng lặn.
Kỳ thật, Nam Nhứ đối với tu tiên, đại đạo, đạo tâm là một cái gì đó, vẫn luôn không có khái niệm.
Dù sao nàng là thần thú, luôn được sống tùy ý là được rồi.
Nhưng ở trong khoảnh khắc này, hình như nàng chạm vào cái gì đó ——
Hoặc là nói, chứng kiến cái gì đó.
Nàng hơi hơi dại ra, trong đầu dường như có một mảnh sương mù trắng xóa, sương mù gần như phát tán sau đó lại gần như nhanh chóng tụ lại.
Nàng không rảnh bận tâm đến người bên cạnh, Chu Thắng Nam cùng Du Duyệt lại một lần nữa cảm nhận được một cỗ linh khí đang điên cuồng tụ tập lại.
Linh khí đặc sệt xoay xung quanh người Nam Nhứ, gần như muốn hóa thành gió bão trong nháy mắt, bao nàng ở bên trong.
Tình huống như này, lần đầu tiên gặp Nam Nhứ, cũng có xuất hiện qua rồi.
Vào Thái Huyền Tông hai tháng, hai người cũng có đọc chút sách, không hề là một tiểu bạch* hỏi cái gì cũng không biết.
*Chỉ những người ngu tri, đầu óc trì trệ.
Chu Thắng Nam suy đoán, có lẽ Nam Nhứ đang ngộ đạo.
Hai người thả chậm hô hấp, không quấy rầy nàng.
Qua một hồi lâu, bỗng nhiên Nam Nhứ ngảng đầu giống như là ngủ gật bị bừng tỉnh, xoa xoa đôi mắt: “Không biết vì sao, vừa rồi ta bỗng dưng lại cảm thấy mệt nhọc.”
Nàng giơ tay hơi hơi che môi, ngáp một cái.
Đợi nàng buông tay, trong mắt còn nhiễm một tầng nước động sóng sánh.
Đôi mắt phảng như được hồ nước tẩy sạch, trong suốt trong veo, lại mang theo vài phần lười biếng của mèo con.
Nàng chớp đôi mắt, lưu quang chuyển động, gương mặt nàng giống như đều được linh khí sao trời nhật nguyệt tụ tập lại, làm cho người ta không thể rời mắt.
Tuy đã nhìn qua chân dung của của Nam Nhứ, giờ phút này Chu Thắng Nam cùng Du Duyệt lại bị nàng làm cho khuynh đảo lần nữa.
Loại này không có liên quan đến bất cứ dục niệm gì cả, chỉ là sự thán phục cực hạ đối với cái đẹp ——
Cũng không biết Thiên Đạo thiên sủng cỡ nào đối với nàng, mới có thể làm cho nàng thành bộ dáng như vậy.
Bất quá chỉ trong một nháy mắt, cỗ xinh đẹp kinh người kia gần như tan đi hết.
Mi như cũ vẫn là mi, mắt như cũ vẫn là mắt, ngũ quan gần như không có biến hóa, lại gần như chỗ nào cũng đều có biến hóa, tổ hợp thành khuôn mặt ưa nhìn, đẹp thì đẹp đó, nhưng lại chất phác không có ánh sáng, bình thường đến mức làm cho người nhìn một lần liền quên đi.
Nam Nhứ hồn nhiên không biết đã xảy ra cái gì, duỗi người: “Ta đi ngủ đây!”
……
Vừa về đến phòng, Nam Nhứ lại hậu tri hậu giác bắt đầu cảm thấy đau đớn nổi lên.
Vừa nãy.....Giống như là.....Lại hút vào một con sóng linh khí?
Thật vất vả mới tĩnh dưỡng được vài phần trên thân thể, nàng không khống chế được mà hút linh khí vào, lúc sau lại bắt đầu quay cuồng lên.
Linh khí tuần hoàn mà đi một vòng nhỏ ở trong kinh mạch, thay đổi thành linh lực, đấu đá lung tung, bắt đầu xé rách miệng vết thương của nàng.
Nam Nhứ hút thuốc giảm đau hai tháng chợt cảm thụ được một cỗ đau đớn như này, đau đến mức nhịn không được kêu lên tiếng.
Nước mắt nàng chảy ra, không dám trì hoãn thêm mà hóa thành nguyên hình, nghiêng ngả lảo đảo mà bay đến đỉnh núi.
Mấy ngày hôm trước Lê Vân thay quần áo bị mèo con nhìn thấy, đêm nay hắn vẫn chưa có luyện kiếm.
Lúc trước tùy ý ở trước mặt mèo con như vậy, hắn lúc ấy chỉ cho rằng nàng là mèo hoang bình thường ——
Sau này biết được thân phận của mèo nhỏ, chỗ nào cũng đều câu nệ, thậm chí ngâm suối nước nóng đều là ban ngày mới ngâm, đến ban đêm liền mặc quần áo chỉnh chỉnh tề tề, cầm sách mà ngồi trên trường kỷ.
Nhưng không nay hắn không ở phòng ngủ, mà là ở thư phòng, ngồi ở bàn làm việc, viết lịch trình.
Ngày sau có buổi tiểu khảo ở Thái Huyền Tông, hắn muốn mang theo các đệ tử đi để quan sát, rồi sau đó đưa bọn họ đi luyện tập.
Hắn nhớ lại tình hình lúc mình tham gia tiểu khảo......
Nhưng hồi tưởng lại cũng chẳng gợi ra được cái gì.
Lúc ấy hắn chỉ là Trúc Cơ kỳ, tiểu khảo lúc ấy đối với hắn quá mức đơn giản.
Người khác coi là đầm lầy địa ngục, vùng cực lạnh cực nóng, đối với hắn mà nói đều không tính là cái gì.
Cũng may trí nhớ hắn không tồi, vẫn còn nhớ rõ tiểu khảo lúc ấy như thế nào, nên dứt khoát viết xuống.
Hắn luôn hành động kín đáo, tuy đây là việc nhỏ nhưng