Nam Nhứ ngủ tương đối thoải mái.
Không chỉ không bị đau đớn tra tấn, trong mộng, nều còn được lãnh hương nồng đậm vờn quanh.
Này cũng quá hạnh phúc đi.
Nàng quyết đoán bỏ qua việc tắm rửa tối hôm qua cùng với việc bị giường ngọc bỏng cháy tra tấn, từ khi nàng xuyên qua đến nay, tối hôm qua là lần đầu tiên ngủ ngon nhất.
Có thể ngủ ngon là vô cùng trân quý!
Một giấc ngủ dậy, nàng mở to mắt, lén lút liếc mắt nhìn Lê Vân một cái.
Hắn vẫn còn ngủ.
Hắn nhắm hai mắt, hàng mi dài khẽ run, che đi sự quạnh quẽ đạm mạc trong đôi mắt hắn, ngũ quan anh đỉnh phảng phất như được trời cao điêu khắc một cách tỉ mỉ, khuôn mặt như ngọc hiện ra vài phần ánh sáng nhu hòa.
Quả nhiên, đại soái ca ngủ cũng vẫn là đại soái ca.
Nam Nhứ nhìn nhiều thêm vài lần, lưu luyến không rời mà thu hồi tầm mắt.
Nếu là cái hạng mục kia có thể biến Lê Vân thành đại dứ thương hiệu!.
.
Ai nha.
Nam Nhứ dùng móng vuốt chụp trán mình.
Chính mình đã không phải xã súc, như thế nào lại còn suy nghĩ sinh hoạt của xã súc chứ.
Thật là bị theo quán tính của nhà tư bản.
Nam Nhứ nhìn ánh mặt trời.
Sắc trời bên ngoài, đã bắt đầu hơi hơi sáng lên.
Nàng nên xuống núi.
Nàng rón ra rón rén từ trong lòng Lê Vân bò ra ngoài.
Vừa bò ra ngoài, nàng liền thấy áo ngoài của Lê Vân bị nàng để lại một thân toàn vệt máu, cùng với một vệt nước khả nghi.
……Không phải là lúc ngủ nàng chảy nước miếng đi?
Cái này.
Khụ khụ khụ.
Chỉ cần Lê Vân không phát hiện, coi như không phải nàng.
Lúc mèo con ngủ chảy nước miếng làm sao được!.
Nàng ngậm ngón tay Lê Vân đi ngủ, nước miếng rất bình thường!
Đúng rồi, ngón tay.
Nam Nhứ nhớ lại máu tươi điềm mỹ của hắn, trong lòng nhịn không được muốn hút một chút.
Nàng nhìn về phía ngón tay hắn, ngày hôm qua còn để lại miệng vết thương, giờ đã khôi phục như ban đầu.
Thân thể tu sĩ, so với phàm nhân cường hãn hơn nhiều.
Sách, có chút đáng tiếc.
Còn tưởng rằng buổi sáng có thể thêm chút cơm……
Nam Nhứ mắt thèm mà quay đi chỗ khác, duỗi cái eo mèo lười, lắc lắc cái đuôi nhỏ, động tác trên người làm máu vảy đọng lại rơi xuống thành mảnh vụn.
!.
.
Tối hôm qua nàng chảy thật nhiều máu a.
Nam Như không chút sợ hãi, mặt không thay đổi, tim không nhảy.
Từ khi xuyên qua tới nay, hai ba ngày đầu, thân thể này của nàng bởi vì linh lực hỗn loạn mà máu chảy đầm đìa, nàng thấy nhiều rồi nên cũng không cũng có gì lạ.
Nàng nhảy xuống trường kỷ, quay đầu lại liếc mắt nhìn Lê Vân một cái.
Hắn vẫn còn đang say giấc, nửa điểm cũng không có dấu hiệu thức tỉnh, tất nhiên cũng không phát hiện nàng sắp sửa rời đi.
Cuối cungd Nam Nhứ hút một ngụm hương vị trong không khí.
Rồi sau đó nó nhẹ nhàng nhảy ra khỏi tòa phủ đệ này, không có quay đầu lại.
……
Lúc khoảnh khắc mèo nhỏ rời khỏi động phủ, Lê Vân tỉnh.
Trận pháp trong động phủ cùng thần thức của hắn trực tiếp tương liên, có người tiến vào, hay là có người rời đi, hắn đều có thể cảm giác được.
Làm hắn tỉnh lại không phải nguyên nhân này.
Làm hắn tỉnh lại ——
Là bên kia bờ, sự rét lạnh thâm nhập cốt tủy hắn.
Lê Vân lay người, nửa ngồi dậy.
Trước mât không có hình dáng Sơ Thất.
Nó đi rồi.
Hắn giơ tay, vuốt ve nếp uốn trên áo ngoài, giống như còn sót lại độ ấm của nó.
Hắn vốn tưởng rằng chỉnh bản thân mình đã quen với hàn độc này rồi, có thể mặt không đổi sắc mà bình tĩnh chấp nhận.
Lại không nghĩ tới, hắn có thể chấp nhận ——
Là bởi vì hắn từ trước đến nay không có cảm thụ qua sự ấm áp của mặt trời.
Hắn cô độc mà lẳng lặng ngồi trong chốc lát.
Nhớ tới đêm qua gần như là đang ôm một cái bếp lò ấm áp, rét lạnh trước mắt, tựa hồ như cũng đã trở nên làm cho người ta không thể chịu đựng được.
!.
.
Giống như trước mắt vắng vẻ hiu quạnh.
Trong phòng thiếu một mèo nhỏ ngoan ngoãn, chỉ để lại căn phòng đầy đồ trân quý, cũng vô dụng.
Một bầu không khí lạnh lẽo.
Lần đầu tiên Lê Vân trực quan cảm nhận được từ ngữ này, xuất hiện ngay chính nhà mình.
Đã từng có bạn tốt khuyên hắn đổi chỗ động phủ, hắn lại cảm thấy nơi cư trú của chính mình không có vấn đề gì.
Kiếm tu, cần thiết phải chịu đựng được cái giá lạnh cùng sự yên tĩnh vắng lặng, Đạp Tuyết Phong chính là một chỗ tốt.
Hắn có thói quen một thân một mình, cũng rời xa hết thảy hỗn loạn.
Không nghĩ tới, trong một buổi tối kẻ hèn này, lại được Sơ Thất thay đổi.
Động phủ này của hắn, đúng thật là không có một chút gì vui trên đời.
Đầu ngón tay hắn lau qua đoạn Trảm Phong, thấp giọng nói: “Sơ Thất còn sẽ trở về sao?”
Làm như cùng đoạn kiếm trong tay nói chuyện, lại làm như tự hỏi tự đáp.
“Nó sẽ.
”
Trực giác nói cho hắn, nó sẽ còn đến.
Bởi vì nó có, một đôi mắt khao khát vô hạn đối với hắn.
Hắn cầm lấy vải bố, lau chùi Trảm Phong.
Bản mạng kiếm, là đồng bạn quan trong nhất trong cuộc đời kiếm tu.
Sáng sớm mỗi ngày, đem bản mạng kiếm lau chùi tinh tế, đã trở thành thói quen hòa tan với hô hấp của hắn.
Dù biết thân kiếm của Trảm Phong, vốn là không nhiễm một hạt bụi.
Lau chùi xong, hắn buông vải bố, khẽ vuốt Trảm Phong, bỗng nhiên nao nao.
Trên thân kiếm sáng ngời như gương, hắn trông thấy hình ảnh của chính mình ——
Giữa một đầu màu trắng, bên mái lại hiện lên một nhúm tóc đen đặc.
Cùng lúc đó, hắn cảm thấy hàn độc đóng bắng chính mình, kinh mạch đã thật lâu không có biện pháp vận hành cũng có một tia buông lỏng.
Lê Vân nhéo nhúm tóc đen, chậm rãi ngồi ngay ngắn.
! !.
Nam Nhứ bay nhanh về tới phòng của mình.
Bầu trời còn chưa sáng hẳn, nửa tối nửa sáng.
Nói vậy cũng sẽ không có người chú ý tới một con mèo đi vào sân nàng.
Nàng thừa dịp mọi người còn chưa tỉnh, thu thập sạch sẽ vết máu trên người, lại hướng trên người sài chút phấn.
Rửa sạch vết máu trên người, là dùng phương khăn gọi là Vạn Hoa Râm.
Dùng khăn này, cho dù trên người có dính đủ loại màu sắc, tất cả đều có thể trở nên sạch sẽ trắng tinh.
Thuốc bột gọi là Phong Thanh, là để che lấp mùi máu tươi.
Nam Nhứ đương nhiên không có của cải cùng thủ đoạn đi mua mấy thứ này.
!.
.
Mấy thứ này đều là Ma Tôn cấp.
Bởi vì biết trên người nàng có thương tích, cho riêng nàng mấy thứ này, là để phòng ngừa nàng nằm vùng lộ ra sơ hở.
Dù giải thích như thế nào, không hổ là nam chính cuồng quyến tà mị.
Mấy thứ này quả thực chính là giết người cướp của hủy thi diệt tích của một con rồng* phục vụ cho.
*Ở đây vì sao nói là rồng bởi vì Toan Nghê là con thứ tám của rồng nha mn, theo mình tìm hiểu là như vậy.
Toàn bộ pháp ngoại cuồng đồ lại thuộc về.
Chỉnh lại chút suy nghĩ lung tung, cũng phải nghĩ trị bệnh của nàng.
Nếu nàng hết bệnh rồi, sẽ không phải không được vui chơi nữa sao.
Trị ngọn không trị gốc.
Sách, này nam chủ không được.
Thôi lải nhải, quay về chính sự mình có khả năng quay ngựa, nàng đều thập phần cẩn thận.
Rốt cuộc có rất nhiều người quay ngựa mà chết!
Nàng quay ngựa là thật sự sẽ chết!
Nam Nhứ hóa thành hình người, mặc tốt y phục, thuần thục mà thu thập xong dấu vết trenw người mình, lại cẩn thận đem nhà kiểm tra một lần từ trong ra ngoài, bảo đảm không có sơ hở.
Hết thảy đều xong, trời cũng đã sáng hoàn toàn.
Nàng nghe được bên ngoài có tiếng người đi lại, có tiếng nói chuyện.
Chờ hầu hết mọi người ra ngoài, nàng cũng làm bộ dáng vừa tỉnh, lẫn vào bên trong đám người, cùng bọn họ đi nhà ăn ăn cơm sáng.
Ăn xong bữa sáng, mọi người lại bắt đầu leo núi.
Dựa theo thường lệ của Thái Huyền Tông, hôm nay là ngày sư tôn mở đệ nhất khóa đường.
Bọn