Nam Nhứ trong lòng định ra cho mình một cái mục tiêu nhỏ, đi theo mọi người tiến vào phủ đệ ở luyện võ trường.
Tới luyện võ trường, Lê Vân đã đứng ở nơi đó.
Chúng đệ tử hướng hắn hành lễ: “Sư tôn.
”
Hắn nhàn nhạt nói: “Ừm.
”
Đến lúc sau hắn đáp lại, chúng đệ tử mới ngẩng đầu.
Nam Nhứ cũng ngẩng đầu theo.
Thấy hắn một bộ huyền y, tóc trắng rũ trên vai, quần áo to rộng, cùng tóc dài bị thổi bay theo gió, làm cho hắn thanh lãnh lại mang theo vài phần lười biếng.
Cùng lúc hắn xuất hiện, Nam Nhứ thực mau lại nghe thấy một cỗ u đạm, lãnh hương quen thuộc.
Hắc hắc, thuốc giảm đau.
Vui quá đi!
Nam Nhứ trong lòng sảng khoái một chút.
Ánh mắt Lê Vân đảo qua mọi người, chỉ một chút sau đó, bên cạnh người xuất hiện một con rối, ôm một chồng sách phân phát cho mọi người.
“Đây là 《Thái Huyền Tông ngàn năm chí》,” hắn nói, “Các ngươi đọc trong một canh giờ.
”
Đi bái sư đọc sách trước?
Nhóm tay mơ mới đến đều não có chút tàn.
Bất quá cũng không ai dám hỏi nhiều, đều thành thành thật thật mà cầm lấy quyển 《Thái Huyền Tông ngàn năm chí》 lật lên xem.
Vừa lật trang sách, Nam Nhứ từ giữa cảm nhận được một tia quỷ dị quen thuộc.
Đầu tiên là thổi Thái Huyền Tông kiến tông ba ngàn năm.
Sau lại thổi Thái Huyền Tông ra quá nhiều sinh viên ưu tú tốt nghiệp.
Sau nữa là kiểm kê đại sự ký của Thái Huyền Tông từ trước cho đến nay! !
Này còn không phải là lúc học đại học, sinh viên cầm quyển《sách hướng dẫn sinh viên năm nhất》sao?
Cũng tốt, vừa lúc nàng ở Tu Tiên giới thất học tiện thể xóa nạn mù chữ.
Đỡ phải lần sau gặp một cái trận pháp nhận không ra, còn ngốc nghếch mà đụng phải đi.
Nam Nhứ bắt đầu nghiêm túc mà xem sách.
Thái Huyền Tông là tông môn đứng đầu trong năm đại tông môn ở đại lục Thiên Diễn, cũng không có chuyên tu cái nào, luyện kiếm cũng có, luyện khí cũng có, luyện đan cũng có, toàn bộ là một nồi lẩu thập cẩm.
Nói, tông môn này có điểm giống với đại học tổng hợp, dạy mọi thứ, dường như không có cái nào ko dạy.
So với kiếm thuật, có ngàn phong kiếm tông đứng ngạo nghễ.
So với luyện đan, có Bách Thảo Cốc đoạt giải nhất.
So với pháp thuật, có Tử Tiêu Cung nổi bật vô song.
So với luyện khí, có Phá Hư Tông thiên hạ vô song.
Nhưng cứ như vậy ở trạng thái nuôi thả, Thái Huyền Tông cũng ra không ít nhân vật kinh tài tuyệt diễm.
Có là là bởi vì bên trong tông môn rộng mệnh mông, ngược lại nhảy ra không ít mãnh nam mãnh nữ.
Xem lịch sử Thái Huyền Tông, có 50 năm luyện đan không hề tiến bộ, các đệ tử chuyển sang tu luyện kiếm, lão tổ Nhất Kiếm Phong.
Có trăm năm làm đệ tử ngoại môn, cả ngày gánh nước đột nhiên ngộ đạo trở thành chiến thần.
Còn có luyện đan 10 năm, sau lại chạy tới luyện kiếm 50 năm, rồi lại chạy tới luyện khí trăm năm, cuối cùng vòng đi vòng lại trở lại làm đan tu Đan Đạo Tông Sư.
! !
Kỳ nhân quá nhiều, người thú vị quá nhiều.
Đây đều là thế giới ban đầu trong sách không có nói đến.
Nam Nhứ xem một quyển《Thái Huyền Tông ngàn năm chí》, xem đến ngon lành.
Tu Tiên giới, thật sự xuất sắc sao.
Bất quá nàng nhìn đến một dòng chữ.
Trên sách viết:
“Thái Huyền Tông kiến tông 1300 năm, một vị tiền bối ngẫu nhiên gặp được ấu tể Kỳ Lân, thuộc tính băng, giết uống máu, tu vi tăng nhiều, nhất cử đột phá Nguyên Anh kỳ.
”
Nam Nhứ nhìn, cảm giác móng vuốt làm mình đau.
Là thần thú phải bị người ta lấy máu.
Tê ——
Cỡ nào sâu sắc lĩnh ngộ.
Tuy nhiên xem quyển sách hoàn chỉnh, Nam Nhứ bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về việc có nên chuyển nghề nghiệp!.
À không phải, là tìm nghề phụ.
Hiển nhiên, ở Thái Huyền Tông tu luyện được một nửa lại đổi tu luyện cá khác cũng không phải chuyện gì to tát.
Mọi người ở Thái Huyền Tông sớm đã thành một thói quen.
Nhưng rốt cuộc thầy trò truyền thừa thì lại khác, đệ tử nội môn ở Thái Huyền Tông sau khi bái sư, là không thể chọn sư khác.
Nam Nhứ đối với cái này cũng hiểu được.
Nếu có đệ tử đổi tới đổi lui, trong cái tông môn to như vậy, chẳng phải quản lý loạn hết cả sao.
Cho nên văn bản Thái Huyền Tông có quy định rõ ràng, nếu sau khi ngươi bái sư muốn học cái khác, có thể, nhưng chỉ có thể trở thành đồ đệ tạp dịch.
Cái gọi là tạp dịch, cũng không có chính thức bái nhập môn hạ của sư phụ, địa vị ước tương đương cũng chỉ bằng bàng thính*.
*Tại hội nghị hoặc pháp đình, đến ngồi để được nghe nhưng không có quyền lên tiếng, gọi là “bàng thính” 旁聽.
Nếu là đồ đệ tạp dịch có thành tựu, cho sư phụ nở mày nở mặt, đều được sư phụ dạy dỗ tốt; nếu đồ đệ tạp dịch bại hoại nề nếp, cũng không phải việc liên quan đến sư phụ, sư phụ sẽ không bị liên lụy.
Nhưng nếu sư phụ xảy ra chuyện, thân là đồ đệ, phải toàn lực hỗ trợ.
! ! Đoán chừng chính là một cái vinh quang được sư phụ thổi phồng, đồ đệ có bối phận như vậy thật đúng là một cái địa vị xui xẻo.
Ý định muốn đổi nghề của Nam Nhứ lại rụt trở về.
Làm tạp dịch khảo nghiệm nhân phẩm sư phụ.
Gần như nghiên cứu sinh tuyển giáo viên, theo một cái lão bản không tốt, đọc nghiên mỗi ngày đều hận không thể từ sân thượng nhảy xuống đi.
Ài, trước tiên nàng vẫn lên làm kiếm tu một đạo khoảng hai năm đi.
Nhưng thật sự rất loạn, cũng không được.
Lấy kinh nghiệm nàng từ nhỏ đến lớn đi học trải qua tổng kết ra, trong một ban, học sinh có thành tích ưu tú nhất, cùng học sinh có thành tích kém cỏi nhất, đều dễ dàng bị người ta nhớ kỹ nhất.
Chỉ có học sinh học lực trung trung, tất cả mọi người sẽ theo bản năng mà bỏ qua bọn họ.
Đừng nói sau khi tốt nghiệp gặp lại, hay lúc còn đi học, đều có rất nhiều đồng học cùng lớp nhớ không ra tên của bọn họ.
Mục tiêu của Nam Nhứ, chính là trở thành một người như vậy, một người bị người khác nhớ không nổi tên, làm một nữ đồng học không có gì nổi bật.
Nằm vùng không để lại dấu vết, mới là nằm vùng hoàn mỹ nhất!
Huống chi ở lại làm kiếm tu, còn có thể ăn máu Lê Vân a!
Nhớ tới máu tươi mỹ vị của hắn, trong lòng Nam Nhứ dư vị vô hạn.
Dù sao nàng hiện tại…… Cũng không điều động được linh lực.
Không bằng mấy năm, ở lại làm kiếm tu, trước hết thương bệnh trên người chưa khỏi đã.
Nam Nhứ nhìn vào sách, như lạc vào cõi ngoại giới của thần tiên, bắt đầu ảo tường chính mình ngày sau đi tới con đường Tu chân giới.
Nàng cảm giác luyện đạn dược không thích hợp với nàng, nhưng nàng có thể luyện hoàn hương* a.
*Hoàn hương: mùi hương hoàn chỉnh.
Thần thú Toan Nghê, trời sinh chính là chơi với hương.
Tuy nói phần lớn tu sĩ đoạn tình tuyệt ái, nhưng cũng có không ít tu sĩ, như cũ vẫn trêu hoa ghẹo nguyệt, chơi đùa ở nhân gian.
Đến lúc đó, nàng có thể nghiên cứu phát minh ra các loại mùi hương, hương cho nam nữ đều có thể điều chế, bán mấy cái đó cho những tu sĩ để họ đi phát ra mị lực! ! A, đương nhiên, hoàn hương ngàn vạn lần không thể kêu cái tên đen đủi như U Minh Nghiệp Hỏa.
Nam Nhứ thậm chí bắt đầu chu đáo phòng ngừa mà nghĩ, nếu là hoàn hương bán tốt bị người ta sao chép, nàng còn có thể khai phá một ít loại độc nhất vô nhị.
Tâm niệm nàng vừa động, bỗng nhiên nhớ tới mình đã từng ở trên người Trúc sư huynh ngửi được mùi hương trúc mát lạnh.
Còn có ở trên người Du Duyệt ngửi được mùi thơm kẹo bông gòn ngọt ngào, cùng với cỗ hương mộc ở trên người Chu Thắng Nam!.
.
Hương vị dễ ngửi như vậy, nàng có thể điều chế sao?
Nàng chính là thần thú a!
Thần thú hẳn là sẽ có chút bàn tay vàng đi!
!.
.
Tỉnh tỉnh.
Nam Nhứ rất nhanh từ bỏ ảo tưởng.
Nàng xuyên qua đã thảm như vậy, thay vì cầu trời ban cho nàng bàn tay vàng, đừng đem nàng ném xuống hố là nàng đã rất cảm ơn rồi.
Nàng tiếp tục cúi đầu đọc sách.
Nhìn nhìn, bỗng nhiên nghe thấy bên tai có người nói: “Một canh giờ đã đến, các vị sư đệ sư muội khép lại trang sách, cẩn nghe sư tôn dạy bảo.
”
Nam Nhứ theo âm thanh nhìn lại, người mở miệng cư nhiên là Liễu Lăng Ca.
Cũng không biết lần trước khóc lóc chạy đi xong, nàng giữa Lê Vân như thế nào?
Hòa thuận rồi sao?
Hiện tại nàng bày ra bộ dạng Đại sư tỷ, đứng ra làm ống loa cho Lê Vân, chắc là đã hòa thuận rồi đi.
Nam Nhứ nghĩ như vậy, giây tiếp theo liền nghe được thanh âm không nhanh không chậm của Lê Vân: “Ta biết được đại đa số bộ phận đệ tử đã học qua khóa này.
”
Tiếng nói của hắn thanh lãnh mang theo hơi trầm thấp: “Nếu là không kiên nhẫn được, hiện tại có thể rời đi, chớ tự tiện lên tiếng.
”
…… Này quả thực quá xấu hổ.
Đây chính là Liễu Lăng Ca bị vả mặt ở trước mặt mọi người a.
Nam Nhứ nhịn không được trộm nhìn về phía Liễu Lăng Ca, thấy nàng sâc mặt ngượng ngùng, ẩn bên trong lại là ủy khuất, nhưng nhóm lão đêh tử bên cạnh nàng, đều là vẻ mặt đã thấy nhiều lần, còn có trong ánh mắt một người toát ra một tia khinh thường.
Ơ này.
Loại cảnh tượng này…… Đã phát sinh rất nhiều lần?
Nam Nhứ cân nhắc một chút, loại cảm giác này cũng không phải rất kỳ quái.
Lúc Liễu Lăng Ca đối mặt với Lê Vân, luôn phát ra một cỗ!.
.
chuỗi khí nữ chủ nhân.
Không chỉ có tiểu đệ tử là bọn họ, ngay cả Lê Vân, thời điểm nào đó cũng sẽ bị nàng loại “Nữ chủ nhân” này chi phối bên trong.
Tục xưng, “Ta đều là vì muốn tốt cho ngươi”.
Lần trước là tự tiện thay Lê Vân thu đồ đệ.
Lần này là bỏ qua Lê Vân, thay hắn khống chế hoạt động đệ nhất khóa đường này.
Mà Lê Vân, lần trước là cảnh cáo Liễu Lăng Ca không cần nhúng tay vào chuyện của hắn; lần này lại cảnh cáo nàng không cần lên tiếng.
Lê Vân vẫn luôn cự tuyệt