Liễu Lăng Ca nước mắt rưng rưng, ngự kiếm xuống núi.
Tốc độ nàng ngự kiếm nhanh gấp hai ba lần so với bình thường, gần như không quan tâm, đấu đá lung tung.
Phía sau như cũ vẫn có người đuổi theo.
“Sư tỷ ——”
Một thanh âm quen thuộc gọi nàng.
Thanh âm cũng không có khó nghe, còn mang theo một cỗ khí phách của thiếu niên.
Nhưng Liễu Lăng Ca nghe tiếng gọi, trong lòng lại ngăn không được mà cảm thấy thất vọng.
Nàng cười tự giễu.
Nàng thất vọng cái gì chứ?
Sư tôn mất đi tu vi, cũng đã là phàm nhân, cũng không thể ngự kiếm.
Cho nên!.
.
Tuyệt đối không thể là sư tôn đuổi theo giữ nàng lại.
Nàng không có thả chậm tốc độ ngự kiếm, người phía sau vẫn đuổi theo, đến bên cạnh nàng.
“Sư tỷ muốn đi giang Định Châu?” Người tới trên mặt mang theo cười, thanh thúy lại sang sảng, “Trùng hợp như vậy, vừa lúc ta cũng phải đi, chúng ta cùng một tông môn, hẳn là cùng nhau đi đi? Cái này, chúng ta có thể cùng nhau trừ ma vệ đạo, kề vai chiến đấu.
”
“Bùi sư đệ,” Liễu Lăng Ca khẽ nhíu mày, “Như thế nào ta chưa bao giờ nghe nói qua ngươi muốn đi?”
“Sư tỷ, tu vi ta cũng đủ, trong tông môn cũng khuyến khích các tu sĩ Kim Đan kỳ ra ngoài rèn luyện.
” Hắn cười hì hì, nói, “Huống chi, có ai không biết Bùi đường chủ là đại bá của Bùi Thiếu Tỉ ta, hắn chưởng quản Ký Sự Đường, còn có những đệ tử ngoại vụ, bất quá đó là chuyện của hắn.
”
“Ngươi……”
Liễu Lăng Ca muốn nói cái gì đó, cuối cùng vẫn là ngậm miệng không nói, không nghĩ trêu chọc đến người bên cạnh này.
Nhưng nàng ngày thường chính là bộ dáng cao lãnh xuất trần, Bùi Thiếu Tỉ thích chính là tư thái đấy của nàng, không nửa điểm lùi bước: “Giang Định Châu vô cùng hung hiểm, sư tỷ có mang đủ đan dược cùng bùa chú không? Nếu chưa mua đầy đủ, không bằng chúng ta cùng đi Cẩm Vinh phường dạo một chút?”
Cẩm Vinh phường là nơi mà các đệ tử Thái Huyền Tông thường đến để giao dịch lẫn nhau, các đệ tử từ xa đến, xuống núi thu hoạch nội đan yêu thú, da cốt, độc túi cùng một ít thảo dược quý hiếm, đến các phong có đệ tử luyện chế đan dược, pháp khí, bùa chú, đối với tu sĩ tu vi dưới Nguyên Anh, Cẩm Vinh phường là một nơi cực tốt đi, không chỉ hấp dẫn người ở Thái Huyền Tông, thường xuyên sẽ có một ít tán tu ở xung quanh cùng một vài thế gia đi đến giao dịch.
Liễu Lăng Ca ban đầu còn tính toán đó là đi Cẩm Vinh phường mua ít đồ vật, còn tưởng có thể lấy cớ để tách khỏi hắn.
Giờ hắn nói như vậy, chỉ có thể không tình nguyện mà đồng ý: “Một khi đã như vậy, thì cùng đi đi.
”
Sắc mặt Bùi Thiếu Tỉ vô cùng vui sướng, vỗ vỗ túi trữ vật, cười nói: “Sư tỷ muốn mua cái gì, linh thạch ta có đủ!”
Liễu Lăng Ca chỉ lễ phép cười, thần sắc không có nửa phần thay đổi.
Linh thạch, người khác thiếu, nàng lại không thiếu.
Lần trước, vì sư tôn mà nàng tiến vào bí cảnh, gặp được một tên tán tu!.
.
Cho nàng một túi trữ vật toàn linh thạch thượng phẩm.
Nàng không muốn lấy, nhưng hắn cũng không bỏ cuộc, nói là bằng hữu thì phải giúp đỡ lẫn nhau.
Nhớ tới tán tu kiệt ngạo, ánh mắt lại mang theo vài phần cuồng quyến, bên tai Liễu Lăng Ca bên ửng đỏ.
Đúng rồi, hắn thông qua nàng để cho muội muội vào Thái Huyền Tông!.
.
Nàng còn chưa đi chiếu cố muội muội hắn.
Muội muội hắn……
Trong đầu Liễu Lăng Ca đảo một vòng, gần như không giữ chút ấn tượng nào.
Nghĩ đến tư chất cũng chỉ là ở mức trung bình, nên mới yêu cầu huynh trưởng dùng nhiều tiền mở đường cho nàng.
Trong lòng Liễu Lăng Ca hiện lên một tia khinh thường nhàn nhạt.
Nàng vất vả cần cù tu luyện đến ngày hôm nay, hoàn toàn không có truyền thừa của gia thế, không có ai tương trợ, chẳng sợ có thiên tài kiêu ngạo, dọc theo đường đi cũng ăn không ít đau khổ.
Cho nên nàng thực sự không vui mừng khi phải dựa vào giúp đỡ mới có được chút tu vi, tài trí bình thường, giống như Bùi Thiếu Tỉ, nghe nói tài nguyên của Bùi gia đều đặt ở trên người hắn, có thể đạt đến Nguyên Anh, nhưng hắn khó khăn lắm mới đạt được Kim Đan.
Không giống như sư tôn nàng, kinh tài tuyệt diễm, trăm năm Hóa Thần!
Chỉ tiếc, sư tôn, hắn! !
Vừa nhớ tới Lê Vân, ủy khuất trong lòng Liễu Lăng Ca thật vất vả mới áp được xuống lại thổi đi lên.
Cũng may lúc này đã tới Cẩm Vinh phường, đối mặt với những quán nhỏ muôn màu rực rỡ, nhất thời Liễu Lăng Ca lại không rảnh nghĩ đến ủy khuất của mình.
Nàng cùng Bùi Thiếu Tỉ chọn chút đồ dùng được, Bùi Thiếu Tỉ cực lực xun xoe*, nàng đều không có nhận lấy, kiên trì tự mình thanh toán linh thạch.
*Xun xoe: hay lại gần người khác, làm hành động nịnh nọt!.
.
Đợi đến lúc nàng cùng Bùi Thiếu Tỉ đi dạo Cẩm Vinh phường xong, bỗng nhiên lại gặp được một gương mặt già nua.
“…… Tiểu Trúc?” Nàng cơ hồ có chút nhận không ra đối phương, “Sao ngươi lại đến chỗ này?”
“Nga…… Là Lăng Ca a,” Thấy người gọi tên, Tiểu Trúc chậm nửa nhịp mới hồi phục lại tinh thần, vỗ vỗ vải vóc ôm trên người, “Ta tới thay kiếm quân làm chút việc.
”
Liễu Lăng Ca nhìn vải thất bố hắn ôm, liếc mắt một cái liền nhận ra, đây là lễ vật mà năm đó trưởng lão Phá Hư Tông tới thăm sư phụ mang đến.
Phá Hư Tông nổi tiếng là luyện khí, vải bố này tất nhiên sẽ không bình thường.
Vải thất bố này tên là Nguyệt Mị.
Không cần vẽ trận pháp bùa chú ở trên vải, chỉ cần đem nó tùy ý khoác ở trên người, liền có thể ngăn cản một kích toàn lực của tu sĩ Kim Đan kỳ, nước lửa không xâm, đao thương bất nhập.
Đương nhiên, vì sao nó nổi danh, cũng không phải công hiệu của nó, mà là màu sắc.
Vải này có màu sắc như ánh sáng của trăng, mặc vào đứng dưới ánh trăng phảng phất giống như nguyệt tiên tử, mị hoặc nhân tâm, so với vải giao tiêu ở Nam Hải càng quý hơn, càng có nhiều người muốn đoạt hơn.
Liễu Lăng Ca cũng là nữ tu yêu cái đẹp, nàng cũng từng vì vải thất bố này mà động tâm.
Lúc ấy nàng cũng muốn hỏi vải thất bố này nhưng trước sau lại ngượng ngùng mở miệng.
Hiện tại, vải thất bố này cư nhiên lại được Túc Trúc ôm ở trong ngực?
Liễu Lăng Ca nói: “Tiểu Trúc, sư tôn bảo ngươi làm chuyện gì, có yêu cầu ta hỗ trợ sao?”
Nàng biết Tiểu Trúc là kiếm đồng đi theo Lê Vân đã lâu.
Tiểu Trúc không có thiên tư tu luyện, những năm gần đây cũng từ từ già đi, từ trước đến nay nàng vẫn tư thái tôn kính.
Đối mặt với Liễu Lăng Ca, trong lòng Tiểu Trúc cũng không có ác cảm.
Hắn cười ha hả nói: “Hình như kếm quân nuôi mèo con, bảo ta cầm vải thất bố làm giường cho mèo con!”
Liễu Lăng Ca trong lòng căng chặt.
Nguyệt Mị có ra giá cũng không có người bán, lại lấy ra làm giường cho mèo?!
Sao nàng không biết, sư tôn nuôi mèo?
Nàng đang muốn truy vấn Tiểu Trúc, lại bị Bùi Thiếu Tỉ giữ chặt ở một bên: “Sư tỷ, chúng ta cần phải đi, đến chậm sẽ không đuổi kịp tiên thuyền của tông môn.
”
Liễu Lăng Ca bị hắn dây dưa, cùng Bùi Thiếu Tỉ nói mấy câu, vừa quay sang, Tiểu Trúc đã biến mất ở trong đám người.
Nàng cũng không có thời gian đi tìm người, đành phải bất đắc dĩ rời đi.
Bùi Thiếu Tỉ thấy nàng không hề chấp nhất việc này, trong