Editor: Hennessy
Đây không phải là lần đầu Ninh Mông gặp cương thi.
Lúc trước khi còn ở trong cơ thể Ninh Ninh, có kẻ đã dùng vải vẽ tranh sơn dầu lấy linh hồn Khả Khả đi để luyện hồn, cuối cùng kết quả lại ra cương thi.
Hệ thống đã từng nói với cô mấy việc tương tự, cái này yêu cầu rất nhiều bước làm, vô cùng phiền toái, không phải ngày một ngày hai là có thể hoàn thành.
Mà trước mắt lại là cha của Thời Thích…
Có thể đoán được người sau màn đã lên kế hoạch rất nhiều năm, cô thế này chẳng tính là cái gì, cũng chỉ là cái xác mà đối phương nhìn trúng thôi.
Ninh Mông nhớ lại những điều ghi trong cuốn sách, khi cô xuyên qua tác giả còn chưa viết hoàn chỉnh cuốn sách, cô cũng chỉ đọc được mấy phần.
Chính xác mà nói, Thời Thích trong sách lúc ấy mới khoảng 25 tuổi, tác giả vốn không nhắc đến việc có Boss lớn, cái gì cũng chưa từng nói qua.
Mà bây giờ Thời Thích đã hai mươi tám tuổi, đã 3 năm sau tình tiết trong tiểu thuyết, mọi thứ đều không nằm trong dự liệu.
Cho dù có Boss lớn, về tình có thể tha thứ, có lẽ khi ấy tác giả phác thảo chưa viết đến đó, ba năm sau mới có.
Cũng có thể là do cô xuyên đến, dù sao cô cũng thay đổi rất nhiều thứ khi đến đây, điều này rất bình thường.
“Thời Thích, anh không sao chứ?” Cô lo lắng hỏi.
Dù có bình tĩnh thế nào, nhìn thấy cương thi trước mặt là do cha mình biến thành cũng sẽ thấy khó chịu, huống hồ khi còn bé đã cùng anh nương tựa lẫn nhau.
Thời Thích hít sâu, buông lỏng tay ra, từ từ nói, “Không sao.”
Giọng của anh khàn đặc, Ninh Mông dễ dàng nghe ra được cảm xúc của anh dao động rất lớn, trong lòng cũng thấy khó chịu theo.
Loại chuyện này dù cho ai đụng phải cũng sẽ phát điên.
Càng đừng nói là lát nữa sẽ phải tự tay giải quyết việc này.
Thời Thích cúi đầu xuống nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ căng cứng của cô, trên mặt đều là sự lo lắng dành cho anh, trong lòng bỗng thoải mái hơn nhiều.
Anh hạ thấp giọng, “Đứng đây đợi thật cẩn thận nhé, đừng rời khỏi anh.”
Ninh Mông gật đầu thật mạnh, “Em sẽ, anh cũng phải cẩn thận đấy.”
Trình Tiên Vi cùng mấy người người khác từ khi nhìn thấy mấy thi thể trên bục đều run bần bật, núp sau lưng Thời Thích.
Trình Tiên Vi run rẩy nói: “Cậu Thích, thứ đó chết rồi hay vẫn sống thế?”
Ở nơi khủng bố thế này mà lại có thể nhìn thấy xác chết, nghĩ thế nào cũng thấy đáng sợ, chắc chắn hung thủ sẽ trở về nơi này.
Thời Thích không trả lời ông ta.
Ninh Mông im một chỗ không nhúc nhích, nhìn anh cất bước tiến lên, bóng lưng lộ ra vẻ cô đơn, sự lo lắng trong lòng lại vọt lên.
Cô không nhịn được hỏi hệ thống: “Năng lực của ngươi là gì?”
Qua lúc lâu, hệ thống mới trả lời: “Theo lý thì cái này không thể nói… Chỉ có một năng lực duy nhất là lúc cô gặp nguy hiểm thì có thể dịch chuyển cô đến một nơi an toàn.”
Những nguyên nhân tử vong của ba lần xuyên không trước, năng lực này hoàn toàn có thể tránh được.
Hệ thống không hết toàn bộ, loại năng lực này tồn tại trong thế giới chính là một nghịch lý, trong bộ đưa ra quyết định cuối cùng là chỉ có thể sử dụng tối đa 3 lần thôi.
Có còn hơn không.
Ninh Mông hỏi: “Có thể đưa người đi cùng không?”
Nếu đưa được người theo, một khi gặp nguy hiểm, cô có thể trực tiếp mang cả Thời Thích đi, vậy là bình an vô sự rồi.
Hệ thống nói: “Không thể.”
Ninh Mông dập tắt ý tưởng này, đặt tâm trí vào hang động.
Thấy cô không hiểu, hệ thống bắt đầu giải thích: “Loại cương thi này cao cấp hơn so với lần trước một chút, mấy người này khi chết đều chết không nhắm mắt, oán khí rất lớn, cô nhìn sương đen nồng nặc bên trên đi, đều hình thành từ âm khí và oán khí tụ thành đấy.”
Ninh Mông nghiêm túc lắng nghe.
Hệ thống sốt sắng dặn dò: “Cộng thêm việc thường xuyên ở đây, phong thuỷ cũng là một trong số nguyên nhân, độc cương thi rất mạnh, đến lúc đó cô nhất định phải cẩn thận, đừng để bị cào phải, nếu không cô cũng sẽ trở thành cương thi đấy.”
Ninh Mông chỉ chỉ máu vẽ trên vách đá, “Mấy hoa văn này có ý nghĩa gì?”
Hệ thống trả lời rất nhanh: “Tụ tập âm khí, đẩy nhanh quá trình hình thành cương thi. Nếu tới muộn mấy ngày nữa là thành cương thi rồi.”
Đến lúc đó có ai tới cũng vô dụng thôi.
Thời Thích đi đến cạnh bục, ánh mắt dừng ở phía trên.
Ninh Mông đợi bao lâu, muốn đi qua nhưng lại sợ trở thành gánh nặng, vẫn quyết định ở đó đợi tiếp, còn dặn đám người Trình Tiên Vi đừng lộn xộn.
Nơi này quái dị như vậy, Trình Tiên Vi nào dám lộn xộn chứ, giờ ông ta chỉ muốn chạy như bay khỏi nơi quái quỷ này, trốn trong nhà mình thôi.
Đúng lúc này, người phía sau Trình Tiên Vi đột nhiên cứng đờ, run rẩy vươn một ngón tay, “Vừa nãy…”
Hắn lắp bắp nói: “Vừa nãy cái xác chết ở giữa… Hình như… Cử động!”
Nghe xong Trình Tiên Vi lập tức tát hắn một cái tát, “Đmm, nói cái gì đấy!”
Trong hang động này lại dám nói mấy thứ như vậy sao?
Người nó hoàn toàn không thèm phản ứng lại cái tát của ông ta, ngược lại hoảng sợ nhìn cái bục, hai mắt trợn lên, “Thật… Cử động thật rồi!”
Một người khác không kìm nén được sự sợ hãi, hét một tiếng chói tai, trợn tròn mắt rồi ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.
Sự cố vừa xảy ra, Ninh Mông còn chưa kịp nhìn bục bên kia, vài người phía sau đã hoảng sợ hét lên, xông ra ngoài dọc theo hướng của động, biến khỏi tầm mắt trong chớp mắt.
Trình Tiên Vi ở lại động cùng người ngất xỉu trên mặt đất, hai chân phát run, run rẩy nói: “Cô Ninh, cái này… Sẽ không có việc gì chứ?”
Ninh Mông đáp một cách rành mạch: “Không đâu.”
Cô tin tưởng Thời Thích.
Trình Tiên Vi đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, mồ hôi lạnh sau lưng vẫn chảy ròng ròng xuống đất, nhưng không lên tiếng làm phiền nữa.
Ninh Mông đi đến cạnh cái bục, đứng bên Thời Thích.
Người đàn ông vừa nhìn thấy cái xác đột nhiên cử động không phải là hoa mắt, cái xác chết đàn ông ở giữa có chuyển động, là xác Thời Thiện Hành chuyển động.
Đầu hơi dịch chuyển một chút.
Giống như bộ phim tua chậm, bốn xác nữ bên cạnh Thời Thiện Hành từ từ cử động, thong thả thức tỉnh.
Rất nhanh, bọn họ đã nhảy khỏi bục.
Họ đều mặc quần áo lỏng lẻo rách nát, khuôn mặt hư thối, đông cứng không có chút biểu cảm, toàn thân có làn khí đen quấn