Editor: Hennessy
Nửa câu sau “Xảy ra chuyện gì” còn kẹt trong miệng đã bị Thời Thích cắt ngang, cô đành nuốt ngược vào bụng.
Mấy lời bực bội lại không thể nói ra.
Ninh Mông lập tức “xì xì” sáu lần rồi che miệng lại.
Trình Tiên Vi ngơ ngác nhìn động tác của cô, cười ngượng: “Cô Ninh đáng yêu quá… Ha ha ha…”
Thời Thích không biểu hiện gì, kéo cô ra ngoài.
Lúc đi ra suôn sẻ hơn rất nhiều, họ đi một mạch về phía trước, sau khi ra khỏi ngọn núi đó vẫn là lùm cỏ dại quen thuộc, giờ vô cùng hoang vắng, so với cỏ xanh um tươi tốt bọn họ vừa thấy khác nhau một trời một vực.
Ranh giới chia cắt vẫn ở đó không thay đổi chút nào.
Trình Tiên Vi đích thân trải qua vẫn phải ngoảnh đầu lại nhìn, cảm giác sâu không tưởng được.
Ai mà biết được bước chân lên mảnh đất này lại là khung cảnh mà người thường không tưởng tượng ra nổi chứ, nếu ông ta lợi dụng được nó chẳng phải sẽ nổi danh thế giới sao?
Nghĩ lại, chuyện huyền diệu như vậy chắc chắn sẽ không tới lượt ông ta, một là bị giải quyết, hai là bị thu hồi cho quốc gia, đến lúc đó hơn 1 tỷ liền đổ sông đổ bể rồi.
Vẫn đừng nên nói gì là tốt nhất, đợi đến khi có người phát hiện ra hẵng nói sau, trước tiên phải thu hồi vốn về đã.
Còn mấy người chạy ra ngoài không thấy bóng dáng đâu đã bị ông ta ném ra sau đầu từ lâu rồi.
Trình Tiên Vi cho rằng ngọn nguồn chuyện cương thi chỉ đơn giản như vậy, giờ trong lòng cảm thấy thư thái, chỉ còn chờ trở về để phát triển nơi này thôi.
Lúc gần đi, ông ta lại do dự hỏi: “Cậu Thích, cứ để xác chết người đàn ông kia chạy dễ dàng như vậy à…”
Trình Tiên Vi luôn lo sẽ xảy ra vấn đề.
Ninh Mông cũng lén hỏi hệ thống: “Thiện Hành biến thành cương thi lại chạy ra đi, sẽ không xảy ra việc gì chứ?”
Hệ thống trả lời: “Cô nghĩ nhiều rồi, ông ta mới thành cương thi, chưa quen với khí hậu, thậm chí có thể bị ảnh mặt trời trực tiếp tiêu diệt.”
Thời Thích thờ ơ nói: “Việc này không liên quan tới ông.”
Trình Tiên Vi nghe thế mặt mày hớn hở lên, nói: “Lần này làm phiền cậu Thích rồi, tôi sẽ hậu tạ thật nhiều!”
Ông ta tốn không ít công sức mời anh, lần này có thể đảm bảo được, ông ta cũng nguyện ý trả thù lao, chỉ cần vừa lòng là được.
Mấy thứ cương thi kia không liên quan tới ông ta là tốt nhất!
Thời Thích hơi hé miệng.
Ninh Mông không nhịn được quay lại nhìn, ngọn núi Yến Sơn được xưng là long mạch tựa như ảo ảnh kia đã biến mất hoàn toàn.
Nhưng cô biết, nếu muốn thì chắc chắn có thể quay lại được, chẳng qua là phải đi một con đường đặc biệt.
Yến Sơn điểm du lịch của Yến Kinh, sau lưng chưa từng bị phát hiện ra, có lẽ bọn họ là người đầu tiên tới nơi này.
Một lúc sau, xe nhà họ Thời xuất hiện bên đường.
Sau khi trở lại nhà họ Thời, Thời Thích lập tức đi tới tòa nhà bên cạnh biệt thự.
Ninh Mông có chút ấn tượng.
Cô từng nhìn thấy tòa nhà kia trong trí nhớ của bà cụ Thời, bên trong có liên quan đến tổ tiên nhà họ Thời, trừ mấy thứ này, bên trong còn có bài vị, đây chính là từ đường.
Sau khi Thời Thích lên nắm quyền, bài vị của những người tốt đều được đặt trong từ đường.
Lúc Ninh Mông bị anh dẫn vào, bên trong tối om, chỉ có nơi đặt bài vị mới được chiếu sáng, tựa như ngọn nến, bên dưới ước chừng có hàng trăm bài vị.
Nhìn khá đáng sợ.
Cô âm thầm nuốt nước bọt, đột nhiên nảy ra suy nghĩ nơi đây bị quỷ ám, từng trận gió lạnh thổi sau lưng.
Ninh Mông đến gần Thời Thích nhưng anh không có chút phản ứng nào.
Mãi lâu sau, Thời Thích cúi đầu lạy bài vị, nói mấy câu, nhưng không phát ra tiếng.
Ninh Mông cũng lạy theo, không biết nên nói gì mới tốt, đành cầu bọn họ phù hộ cho cô và Thời Thích bình an sống đến già.
Vừa dứt lời, cô liền cảm thấy có ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm chằm đỉnh đầu mình?
Ninh Mông không dám ngẩng đầu, đợi cái cảm giác này biến mất mới thở phào nhẹ nhõm, từ từ ngẩng đầu, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Thời Thích.
“Lạy xong chính là người họ Thời rồi.” Anh nói.
Ninh Mông: “…”
Cô quay mặt đi, nói thầm: “Không phải trên sổ hộ khẩu của anh đã viết rồi sao?”
Giờ cô thành thế này rồi, có đi sửa được hộ khẩu cũng đành chấp nhận thân phận này, dù sao bây giờ trừ Trình Tiên Vi thì không có ai biết hết.
Thời Thích mặt mũi thanh lịch tao nhã, “Em thừa nhận là được rồi.”
Ninh Mông hừ một tiếng, không thèm nói nữa.
Sau đó hai người sánh vai rời khỏi từ đường, trở lại căn nhà nhỏ, ở lâu như vậy, căn nhà nhỏ này vẫn hợp ý cô nhất.
Nhưng Thời Thích không để cô ở căn phòng của bà cụ Thời lúc trước, mà để phòng bên cạnh anh cho cô ở, hai phòng thông nhau bởi một cái ban công.
Tốt xấu gì cũng có chỗ ở, Ninh Mông không chê.
Đi dạo một vòng bên dưới, tâm tình của cô tốt hơn nhiều, thấy Lập Xuân đang chăm sóc hoa ở sau vườn, cũng cùng nghĩ ra, hỏi: “Lập Hạ đâu?”
Âm thanh không nhỏ, Lập Xuân vừa khéo nghe được.
Cái tên này vừa thốt ra, tim cô ấy liền lộp bộp một tiếng, vội đưa mắt ra hiệu cho Ninh Mông hai tay chặn lại, ý bảo cô đừng nói nữa.
Đã hơn hai mươi năm trôi qua, cô ấy vẫn không dám nhắc lại tên Lập Hạ.
Từ việc xảy ra hai mươi năm trước, cái tên Lập Hạ đã trở thành điều cấm kỵ ở nhà họ Thời, cô ấy từng gặp người trong biệt thự gọi nhầm tên Lập Hạ, về sau không còn thấy người kia nữa.
Ngay cả cô ấy, cũng hơn hai mươi năm rồi chưa từng gọi lại cái tên này.
Cách một khoảng xa, Ninh Mông vốn không nhìn thấy Lập Xuân đang đưa mắt ra hiệu cho cô, không hề biết gì cả mà nhìn Thời Thích.
Quả nhiên, cô nghe thấy anh lạnh lùng nói: “Cho chó ăn rồi.”
Nghe vậy, Ninh Mông sững sờ một lúc không lên tiếng, bị giọng nói lạnh lẽo của anh dọa sợ, cũng không nhận ra được là chuyện gì đang xảy ra.
Lập Xuân biết điều rời khỏi phòng khách, để lại hai người giương mắt nhìn nhau.
Ninh Mông suy nghĩ thật kỹ câu nói của Thời Thích tới mấy lần, cuối cùng vẫn quay về với suy đoán thứ nhất là anh mang Lập Hạ đi cho chó ăn rồi.
Trong lòng không biết là cảm giác gì.
Với