Translator: Sangria.
Sợi dây đỏ vẫn nhẹ nhàng lay động ở bên ngoài, ẩn hiện giữa không trung.
Thời Thích đi về phía trước, mắt chăm chú dõi về hướng trước mặt, sợ nó biến mất.
Bọn họ rất nhanh đã ra khỏi thôn rồi đi đến cánh đồng ở sau thôn, mà cách cánh đồng không xa có một ngọn núi.
Thời Thiện Cẩn nhìn chằm chằm vào ngọn núi kia, trong lòng có hơi kinh ngạc.
Từ nơi này nhìn sang, đám mây bồng bềnh lượn quanh cả mặt ngoài rặng núi rậm rạp xanh ngát, thoáng nhìn thì đó là nơi tuyệt vời để an táng, nếu là thời xưa, rất có thể đây là nơi dùng cho vua chúa, quý tộc.
Không ngờ rằng ở một thôn núi nhỏ lại có một nơi tốt đến vậy.
Ông lấy lại tinh thần đi theo sau Thời Thích.
Lý Tuệ theo sau bọn họ, cô hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết đứa nhỏ kia nói có một sợi dây đỏ nhưng cô lại không nhìn thấy.
Quả nhiên là người có tài, đến một đứa trẻ mà cũng có thể thấy được điều khác thường.
Lý Tuệ lại lần nữa cảm thấy may mắn, lần này mình thật sự tìm đúng người rồi, lời mẹ cô nói lúc trước không sai chút nào.
Thời Thích đi trước dẫn đầu, khuôn mặt nhỏ căng thẳng.
Theo hướng đi về trước, màu của sợi dây dần dần đậm hơn, càng lúc càng thấy rõ, có thể nhìn rõ hướng kéo dài ra, đang đi vào trong núi.
Trông thấy cách núi mỗi lúc một gần, Thời Thiện Cẩn hỏi: “Ngọn núi này tên gì? Có lịch sử gì không?”
Lý Tuệ vội cất lời: “Ngọn núi này tên là Long Sơn, tôi cũng không biết vì sao lại gọi như thế, từ nhiều đời trước đã có tên như vậy, tuổi hẳn cũng không nhỏ, nghe người già trong thôn bảo, lúc họ còn nhỏ đã có ngọn núi này, nó vẫn cứ luôn tồn tại như thế.”
Long Sơn?
Thời Thiện Cẩn nhướng mày, chỉ là một ngọn núi mà dám đặt cái tên này, nếu không có khí phách đảm đương được, thì cũng thật đúng là chẳng sợ mất đi may mắn.
Căn cứ vào tình huống lúc nãy ông vừa thấy, Long Sơn này cũng chỉ có tiếng không có miếng.
Không biết qua bao lâu, đoàn người đi ngang qua cánh đồng, đến chân núi, đã không thể thấy rõ đỉnh núi nữa rồi, chỉ có thể thấy được sườn núi.
Thời Thích đột nhiên dừng lại, quay đầu nói: “Sợi dây đỏ vẫn đang đi vào bên trong.”
Bên trong cây cối um tùm, không thể thấy rõ đường, cậu rối rắm, không biết có nên đi vào trong hay không.
Lý Tuệ do dự nói: “Ngài Thời, người trong thôn chúng tôi căn bản chưa từng đi vào trong núi này, khi trước có người đến đây kết quả lòng vòng bên trong một đêm, cuối cùng lúc đi ra mới phát hiện bản thân vẫn ở nguyên chỗ cũ. Chúng ta…”
Ngọn núi này với người thôn họ mà nói có chút không may mắn, vì thứ người nọ gặp được chính là quỷ dẫn đường mà bọn họ thường nhắc đến.
Lời cô nói nghẹn ở cổ họng, Thời Thiện Cẩn không lên tiếng, cô liền hiểu ý ông, không thể không đi vào, trừ khi không muốn tìm thi thể.
Thời Thiện Cẩn nhớ kỹ khung cảnh xung quanh, nói với Thời Thích ở đằng trước: “Con leo lên lưng bác chỉ đường là được.”
Ngọn núi này trông rất khó đi, một đứa bé khẳng định không thể đi được.
Thời Thích sửng sốt, khuôn mặt nhỏ lộ vẻ không thể tin.
Thời Thiện Cẩn thấy cậu ngây ra, nhíu mày thúc giục: “Còn nghĩ cái gì, mau leo lên, việc này không nên chậm trễ.”
“… Vâng ạ.”
Thời Thích không hề do dự, leo lên tấm lưng rắn chắc của ông, “Đi thẳng, đến cái cây thứ sáu chỗ đó quẹo phải……”
Cậu vừa dứt lời, Thời Thiện Cẩn liền đi vào trong.
Song chỉ vừa đến cái cây thứ nhất ông lập tức dừng lại, sắc mặt có hơi nghiêm trọng.
Ở đây có người bày trận.
Một ngọn núi ở sau thôn nhỏ lại có người bày trận, chuyện này còn liên hệ đến phong thủy trong núi mà lúc đầu ông thấy, ông dường như đã rõ.
Người kia là người cùng nghề với ông.
---------------------
Tòa nhà nhỏ, nhà họ Thời.
Hôm nay Thời Thích ra ngoài không mang theo chồn, Tiểu Hoàng tự nhiên bị Ninh Mông đang xem phim vuốt tới vuốt lui.
Trong phim nam nữ chính đang nồng nàn, chân thành trao nhau lời tình tứ, vì hai người sắp phải chia xa.
"Em nhất định phải đợi anh trở lại, anh sẽ trở về cưới em!”
“Em sẽ đợi anh! Anh nhất định phải quay về cưới em!”
Sau đó hai người lại lần nữa trao nhau nụ hôn triền miên khó dứt, không nghe thấy tiếng còi báo phía sau, vô cùng nhập tâm.
Ninh Mông đột nhiên nói: “Sao ta đột nhiên thấy bộ phim này thiểu năng thế nhỉ… Rõ ràng mở đầu không phải như vậy mà?”
Hệ thống nói: “Mở đầu cũng y thế đó.”
Xem ra bản thân cô thật sự phản ứng chậm nên không chú ý đến, Ninh Mông cảm khái trong lòng. Chẳng lẽ sau thời gian dài làm người già sẽ xuất hiện thay đổi sao?
Cô đã thay đổi cốt truyện, không biết năm nào bà cụ sẽ qua đời.
Đúng lúc này, con chồn bỗng nhảy xuống sofa.
Ninh Mông bị nó làm giật mình, vội ngồi thẳng dậy, hỏi: “Sao thế, sao nó lại chạy như vậy?”
Cô vì xem TV nên đã đeo kính lão, thấy rất rõ con chồn thay đổi.
Bộ lông vốn mềm mại khắp thân bỗng xù lên, nó gắt gao nhìn chằm chằm vào cánh cửa, rồi rất nhanh lao ra ngoài như tên bắn.
Con chồn chưa bao giờ bị như vậy, nó luôn lười biếng, hoặc là nằm, hoặc là là bò, đi đường chủ yếu đều được người ôm, còn phải là Lập Hạ ôm mới bằng lòng đi.
Hệ thống cũng không rõ: “Có thể thấy cái gì nguy hiểm, nhìn dáng vẻ nó giống như lúc đối địch. Cô vẫn nên ở đây đợi, không nên ra ngoài.”
Tòa nhà nhỏ này được Thời Thiện Cẩn và cha ông lập không ít trận pháp, số ít là bảo dưỡng sức khỏe cơ thể, còn lại là trận bảo vệ.
Tuy Ninh Mông không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng cảm thấy được không ổn ở chỗ nào.
Tại sao con chồn lại trở nên như vậy, nhà họ Thời không phải là cực kỳ an toàn mới đúng ư, hơn nữa làm gì có ai dám đến nơi này gây hấn chứ, trừ khi là chủ động tìm cái chết.
Lập Hạ vừa lúc nhìn thấy con chồn chạy ra ngoài, “Tiểu Hoàng sao lại chạy nhanh như vậy ạ?”
Nhanh như chớp không thấy bóng dáng. Chồn rất thích cô, Lập Hạ đi ra ngoài xem thử chuyện gì, có thể là nó đói bụng.
Ninh Mông còn chưa kịp gọi Lập Hạ, cô đã biến mất ở ngoài cửa.
Là kiểu đột nhiên biến mất.
Con đường ngoài cửa thẳng tắp, đi ra là có thể thấy được người, nhưng ngay một giây Lập Hạ bước ra ngoài đã trực tiếp biến mất không thấy tăm hơi.
Ninh Mông bất an trong lòng, đứng lên: “Ta phải đi xem.”
Chồn và Lập Hạ trước sau biến mất, cô không thể ngồi yên làm ngơ được, dù có thể ra ngoài không có tác dụng gì, nhưng cũng phải thử một chút.
Hệ thống nhắc nhở nói: “Cảm giác không ổn lắm. Cô không nên ra ngoài, ở bên trong quan sát đi.”
Ninh Mông gật gật đầu, chậm rãi đi đến.
Không hiểu sao trong lòng cô đột nhiên dâng lên cảm giác bất an, nhưng mọi thứ trước mắt cô lại vô cùng bình thường.
Chẳng mấy chốc, cô đứng ở cạnh cửa.
Ninh Mông trong