Translator: Sangria.
Đối với loại mê trận bình thường này, Thời Thiện Cẩn rất dễ dàng phá bỏ được.
Lý Tuệ chỉ cảm thấy bản thân vòng tới vòng lui sau lưng ông, cuối cùng dừng lại ở một chỗ, cô quay đầu nhìn, đã không thấy được cảnh vật bên ngoài.
Ngọn núi này cô chưa từng đến, chỉ từng xông vào nó khi còn bé.
Lúc đó cô còn nhỏ, cái gì cũng dám làm, cùng đám con trai trong thôn và anh trai chạy vào bên trong, nhưng cuối cùng bọn họ cũng bị người lớn kéo ra ngoài.
Về sau chẳng biết bắt đầu từ khi nào, người lớn không cho bọn họ vào đây chơi nữa.
Cho nên Lý Tuệ biết rất ít về ngọn núi này.
Đôi mắt Thời Thích cố định trên sợi dây đỏ kia.
Vừa nãy sợi dây đỏ này giống như là biến mất, đợi sau khi bác cả dừng lại mới bất chợt xuất hiện, cậu nhẹ nhàng thở ra.
Đến nơi này, sợi dây đỏ ngày càng dày, màu cũng càng thêm sáng.
Cậu nói hết từng thay đổi cho Thời Thiện Cẩn nghe, không để sót bất kỳ điểm nào.
Thời Thiện Cẩn không nhìn ra sợi dây đỏ kia, nhưng có thể cảm giác được chung quanh có thứ gì đang hiện diện, chỉ là ông không thể nhìn cũng không thể chạm vào được.
Dựa theo mô tả của Thời Thích, ông lại cảm thấy sợi dây đỏ này là chấp niệm khi xưa của nhà gái lưu lại, hoặc có thể là sinh khí.
Ông điều tra qua tin tức bỏ mạng của nhà gái, vết siết trên cổ rất rõ, trừ nó ra dường như cũng không có bất cứ miệng vết thương khác, cảnh sát cũng không bắt được hung thủ.
Không chỉ ở cổ có, mà ở cổ tay cũng có.
Trên mạng có người chứng kiến được, do lúc quay về nhà máy tìm đồ phát hiện ra, lúc phát hiện thì thi thể nhà gái đang bị treo trên lan can.
Chỉ một vết siết cũng đủ để giải thích.
Không chạm đất, không đổ máu, chắc hẳn kẻ kia cảm thấy thi thể còn hữu dụng, nhưng hắn ta không ngờ rằng lại có người gọi cảnh sát mang thi thể bỏ đi.
Ngày sinh và bát tự của nhà gái ông đều đã tra qua.
Tuy không phải thuần âm, nhưng cũng là âm nữ tốt nhất, bát tự cô rất phù hợp với yêu cầu một số người.
Thời Thiện Cẩn chợt nhớ tới cái gì, hỏi: “Nhà gái mất bao nhiêu ngày rồi?”
“Tính đến hôm nay, chắc đã 49 ngày rồi.” Lý Tuệ tính toán một chút, khẳng định nói.
Cuối tháng trước đó nữa khi tìm đám cưới ma, lúc ấy cũng đã mất 13 ngày, sau đó là tháng trước vẫn chưa gặp được người nhà họ Thời, bây giờ tính lại, đã là 49 ngày.
Thời Thiện Cẩn hướng mắt về nơi nào đó trên ngọn núi.
Cúng thất tuần 49 ngày… là ngày hoàn hồn.
Đối phương là muốn luyện hồn hay là muốn làm cái gì?
Luyện hồn thì xem như đơn giản, nếu là mặt khác, muốn nhân cơ hội này gọi hồn, thậm chí là làm cho sống lại, vậy thì sẽ rất phiền toái.
Thời Thiện Cẩn mơ hồ cảm thấy là vế sau.
Chiêu hồn và làm cho sống lại đều cần những thứ khác, chỉ một âm nữ không đủ, thậm chí theo như ghi chép trước kia, cần có nhiều nhất có trăm âm nữ.
“Bác cả, chúng ta vẫn đi vào trong à?” Thời Thích thấy ông chìm trong suy nghĩ, mãi không phản ứng, không thể không cất tiếng hỏi.
Thời Thiện Cẩn bàng hoàng, “Ừ, vào chứ.”
Ông quay sang người phía sau, “Lý Tuệ, cô có thể về rồi, không cần phải lo bị lạc đường.”
“Cái này…” Lý Tuệ còn chưa dứt lời nhưng nhìn thấy vẻ mặt ông, cô lập tức nói: “Được, tôi biết rồi, ngài Thời nhất định phải chú ý an toàn đấy ạ.”
Cô có ngốc đến mấy, cũng nhìn ra được có chỗ không ổn.
Một cái xác sao có thể chạy đến núi sâu chứ, chắc chắn là bị người đem vào, không biết là kẻ thất đức nào, đến xác chết cũng muốn trộm.
Chờ cô đi khuất, Thời Thiện Cẩn mới lấy di động ra.
Sự việc bây giờ nghiêm trọng hơn ông nghĩ, ông có thể yêu cầu người gửi đồ đến đây, Thời Thích còn quá nhỏ, chỉ có ảnh hưởng với quỷ.
Không ngờ di động lấy ra không có chút tín hiệu nào.
Thời Thiện Cẩn chau mày, linh cảm bất an.
Không biết nỗi bứt rứt không yên này đến từ đâu.
Thời Thích còn đang đợi ông trả lời, bỗng nhìn thấy sợi dây đỏ giật giật, kêu lêu: “Sợi dây đỏ mỏng hơn rồi!”
“Mỏng hơn?”
Thời Thiện Cẩn bất chấp tất cả, để Thời Thích lên lưng mình, đường núi quá khó đi với một đứa trẻ.
Ông bước vào trong núi.
-----------------
Tòa nhà nhỏ.
Ninh Mông hoảng sợ nhìn cái động đen ngòm trước mắt.
Cô cảm giác dường như toàn bộ thế giới đã thay đổi, cho dù là thế giới thần quái cũng sẽ không xuất hiện tình huống như vậy chứ, quả thực đây chính là thế giới huyền huyễn.
Cô hỏi hệ thống: “Rốt cuộc đây là thứ gì thế?”
Rõ ràng sáng nay còn đang tốt đẹp yên bình vui vẻ, sao đột nhiên người lại biến mất, sau đó còn xuất hiện tình huống này?
Giọng hệ thống cũng không tốt lắm: “Chắc là sớm đã có kẻ ra tay, chẳng qua không bị phát hiện, hôm nay liền động thủ.”
Thời Thiện Cẩn cũng không thể phát hiện…
Ninh Mông không thể tin được, kẻ đối diện không rõ là ai kia khẳng định rất lợi hại, chắc chắn biết ở đây có gì, nếu không sẽ không tiến vào.
Đầu cầu thang quá kinh khủng, cô không dám nán lại lâu.
Tuy bây giờ cơ thể cô là của bà cụ, nhưng có lẽ đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, cô lại không cảm thấy không có vấn đề gì lớn.
Cô hỏi hệ thống: “Hôm nay rốt cuộc là thế nào?”
Hệ thống không trả lời, ngược lại nói: “Mau vào phòng.”
Ninh Mông không dám dừng lại, mấy giây sau đã chạy vào phòng mình, sau khi vào trong, cô lập tức cảm thấy trong người thoải mái hơn.
Không giống như ở bên ngoài, lúc nào cũng như bị ai đó lén lút nhìn chằm chằm, có cảm giác bị hút đi lúc nào không hay.
Hệ thống lúc này mới mở miệng nói: “Hẳn là có người phá trận của tòa nhà nhỏ, còn tự lập trận dẫn những người khác đi rồi.”
Ninh Mông không khỏi nghĩ đến Lập Hạ, “Cô ấy còn sống không?”
Hệ thống nói: “Chắc là còn, tôi không nhận ra cái chết của cô ấy.”
Đây là phòng của ông bà cụ nhà họ Thời, Ninh Mông cảm thấy hẳn là rất kiên cố, ít nhất có lẽ sẽ chống đỡ một lúc.
Cô đang nghĩ như thế thì cửa sổ đột nhiên mở tung.
Một cái bóng màu vàng hiện lên, Ninh Mông mang kính lão mới biết đó là con chồn, nó từ ngoài cửa sổ nhảy vào, kêu lên đinh tai.
Cô bị nó kêu mà đau cả tai, sờ nó: “Nhỏ tiếng chút, không chừng bên ngoài có người đó.”
Hình như bộ lông trên người nó bị cháy không ít, chỗ trụi chỗ lành, thảm không nỡ nhìn, mất dần vẻ đẹp ban đầu.
Chồn dừng kêu, dùng miệng cắn ống quần cô.
Ninh Mông vốn đang căng thẳng, còn bị nó cắn, cô không nhịn được nói: “Tiểu Hoàng ngươi đừng cắn ta nữa, chúng ta bây giờ sắp bị bắt rồi.”
Chồn buông lỏng miệng ra, lượn vòng bên người cô.
Ninh Mông lại sờ sờ nó.
Cô cảm giác hôm nay bản thân chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.
Dù đã biết rõ quyển tiểu thuyết này từ lâu, cũng đoán trước được kết quả như vậy, nhưng vẫn cảm thấy