Editor: Thanh Việt
Giọng điệu có chút khó hiểu.
Ninh Mông nghĩ như vậy, lén liếc mắt nhìn anh một cái.
Nhớ tới lúc rớt răng lần trước, anh an ủi bảo cho cô kẹo ăn, mắt sáng rực lên một cái, “Nếu không… Cho thầy kẹo?”
Lời này nói ra ngay cả cô cũng xấu hổ.
Giống như trước kia khi ở trên người Ninh Ninh, cô đã nợ không ít kẹo, hẳn Thời Thích đã quên hết.
Cô ngây ngô cười “hi hi” một tiếng, che miệng không nói gì.
Nghe vậy, Thời Thích cười khẽ một cái, ánh mắt lập loè, giọng nhẹ nhàng nói: “Vậy cho nợ trước.”
Ninh Mông gật đầu qua quýt.
Không chừng sau này anh sẽ quên, vậy cô sẽ được học miễn phí bản lĩnh của anh, ngẫm lại liền cảm thấy hơi bị sướng đây.
…
Cố Nam Tây đi ra từ khu dạy học.
Nhìn thấy bóng dáng bên ngoài, cô ta theo phản xạ mà lui vào bên trong, cho đến khi không còn nhìn thấy mới thở phào nhẹ nhõm, không dám đi ra ngoài.
Bên cạnh có nữ sinh đi qua, kinh ngạc nói: “Đó không phải giáo viên dạy thay sao?”
Cô bạn đáp lại nói: “Đúng vậy… Chẳng lẽ thầy ấy và Mạnh Ninh thật sự có quan hệ gì đó? Mình nhìn cử chỉ rất thân thiết đó.”
Nữ sinh lại nói: “Lại nói tiếp… Mạnh Ninh là đồng tính, cậu nói giáo viên dạy thay có biết không?”
Cố Nam Tây ôm sách vở đứng ở chỗ phòng bảo vệ bên kia, nghe hết nội dung bàn luận của bọn họ, nhịn không được mà cười lạnh.
Ánh mắt của cô ta đặt lên chỗ băng bó trên tay mình, nếu không phải có sức của cổ tay, hiện tại cô ta sẽ hoàn toàn không cầm được đồ.
Chỗ cổ vẫn có cơn đau đớn rất nhẹ, mùi thuốc quẩn quanh nơi đầu mũi, từng giây từng phút nhắc nhở cô ta chuyện xảy ra lúc ấy làm cô ta lòng còn hãi hùng.
Chỉ vừa mới làm Mạnh Ninh bị thương, cô đã bị đối xử như vậy.
Nếu càng nghiêm trọng hơn thì sao?
Nếu cô lại tiếp cận Mạnh Ninh, sẽ lại đánh cô như thế nào nữa?
Cô ta đi tới một bước nhỏ, tóc bị gió từ bên cửa thổi tới mà bay lên, che nửa bên mặt.
Dáng người nhỏ xinh của Mạnh Ninh đứng trước mặt thầy giáo dạy thay, chỉ có thể đủ để nhìn thấy sườn mặt lớn bằng bàn tay, tỷ lệ chiều cao lại càng bổ sung thêm cho nhau, hết sức hài hoà.
Cô ta cắn môi, cúi đầu che đi cảm xúc trên mặt.
Ninh Mông nói đủ rồi, nhỏ giọng mở miệng: “Em còn phải đến bệnh viện.”
Răng của cô còn chưa thể làm răng giả ngay lập tức, bây giờ nói chuyện đều thều thào, tuy rằng không quá rõ ràng.
Thấy cô nhếch miệng, không muốn để người khác nhìn thấy hàm răng bên trong, không hiểu sao tâm trạng của Thời Thích tốt lên một chút.
Anh ung dung mà lướt qua từ chỗ khu dạy học bên kia, dịu dàng nói: “Ừm.”
Ninh Mông: “…”
Tiếng “ừm” này là có ý gì?
Rất nhanh cô sẽ biết, bởi vì Thời Thích trực tiếp đưa cô đến bệnh viện.
“Phải chờ một chút nhé.” Nữ bác sĩ thuỳ mị nói.
Bác sĩ nha khoa không được đổi, lần đầu tiên ở chỗ người nào, sau này đều cần phải ở chỗ người đó mới được.
Ninh Mông rất may mắn khi bác sĩ chủ trị của mình là một chị gái dịu dàng.
Cô nhếch miệng, mất tập trung mà nghĩ.
Đột nhiên cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, một y tá đi vào, tiếng nói hơi mang theo sự hăng hái: “Oa, anh đẹp trai bên ngoài cầm tờ đơn là bệnh nhân của cô sao?”
Bác sĩ cầm bao tay, cười nói: “Không phải đâu, là bạn trai của cô bé này.”
Vừa dứt lời, Thời Thích đẩy cửa mà vào.
Bước chân anh khựng lại một cái, vẻ mặt cũng có gì đó hơi thay đổi.
Ninh Mông nằm thẳng ở đó, rất muốn bác bỏ lời cô ấy nói, không biết làm sao vì miệng đang mở, chỉ có thể phát ra âm thanh lộn xộn.
Thời gian mở miệng hơi lâu, còn phải đề phòng, dù sao cũng không được chảy nước miếng, bằng không bộ mặt này đều vứt hết.
Chỉ là bị Thời Thích nhìn thấy như vậy, hình như cũng rất mất mặt.
Ninh Mông tức giận đến đỏ mặt.
Nữ bác sĩ xoay đèn, lập tức chiếu sáng người đang đỏ ửng cả mặt, mắt lộ ra ý hài hước, “Nhìn đi, đã thẹn thùng rồi.”
Y tá bên cạnh cũng cười theo: “Cô nói không sai.”
Hai người kẻ hát người phụ hoạ, nói cực kì vui.
Ninh Mông: “…” Sai nhiều ấy chứ.
Cô tức giận.
.
Ra khỏi bệnh viện là đã rất lâu sau.
Ninh Mông lén lút đeo khẩu trang.
Từ sau ngày hôm đó, cô đã mua một túi khẩu trang bự, mang theo bên người, đặt trong ký túc xá, chính là vì để phòng ngừa nhỡ khi.
Bằng không vừa nói đã lộ ra không có răng, sợ là sẽ hù chết người.
Thời Thích đưa điện thoại di động qua.
Ninh Mông nhanh chóng nhận lấy, muốn sửa tên chú thích lại, nhưng tưởng tượng đến chính chủ đang ở trước mặt mình, như vậy nhất định sẽ lại bại lộ thêm một lần, lỡ anh hỏi lại cô, rồi lòi ra thì không tốt.
Vẫn là về rồi sửa đi.
Cô bỏ lại vào túi, đôi mắt gần như cong thành trăng non, cái mũi làm khẩu trang nhô ra một khúc, theo hơi thở mà nở phình ra.
Mí mắt Thời Thích hơi rũ, bỗng nhiên nói: “Tôi phải rời khỏi đây một thời gian.”
Ninh Mông sửng sốt, nghi ngờ hỏi: “Đi đâu cơ?”
Nói xong cô cũng bị câu hỏi của mình làm buồn cười, người ta đi đâu nhất định là không liên quan đến cô, cũng không cần phải nói cho cô.
Cô cảm thấy bản thân mình có hơi quá ỷ lại vào năng lực của anh.
Mặc kệ là ở trên người Ninh Ninh, hay là ở trên người Mạnh Ninh, nơi có Thời Thích luôn là nơi có cảm giác an toàn nhất, cũng là nơi có cảm giác an tâm nhất.
Có đôi khi… Ví dụ như tối hôm qua vào một giây khi bị Cố Nam Tây ép đến chỗ đó, không thể không thừa nhận rằng chính cô có xẹt qua bóng dáng của Thời Thích ở trong đầu.
Thấy cô đột nhiên trầm lặng, Thời Thích mở miệng nói: “Có việc.”
Ninh Mông không nói, hơi cúi đầu, lộ ra cái trán trơn bóng trắng nõn, chóp mũi thẳng thanh tú, lông mi thật dài giống như lông quạ, nhẹ nhàng rung rinh.
Ánh mắt Thời Thích xẹt qua trên mặt cô, không hiểu sao lại đè thấp giọng: “Nhưng mà phải chờ đến sau khi chuyện trong trường được xử lý.”
Ninh Mông kinh ngạc ngẩng đầu, “Là chuyện tên sát nhân điên cuồng biến thái?”
“Sát nhân điên cuồng biến thái?” Thời Thích lặp lại, đột nhiên trầm giọng bật cười, mang theo cảm giác như nhung, giống như lông chim quét qua đầu quả tim.
Loại cảm giác này rất kì lạ.
Ninh Mông coi nhẹ, mở miệng nói: “Chính là chuyện ở hồ bơi và sau núi.”
Căn cứ vào tin tức có được hiện nay, máu của nữ sinh ở chỗ bể bơi trong nhà kia gần như đã chảy gần hết, cảnh sát đưa ra kết quả, bể bơi đúng thật là máu của cô ta.
Mà trên người cô ta chỉ có một miệng vết thương, chính là chỗ phía sau đầu.
Bởi vì chuyện này có ảnh hương lớn, cho nên dưới yêu cầu của phụ huynh và xã hội, cảnh sát sẽ công bố một ít tình tiết, bao gồm kết quả kiểm tra thi thể của pháp y.
Nguyên