Editor: Thanh Việt
Ninh Mông cúi đầu nhìn mũi chân.
Cuối cùng thấy thời gian đã không còn sớm, do dự một chút, cuối cùng cũng ngẩng đầu, kéo khẩu trang xuống.
Cô nhẹ nhàng mở miệng: “Vậy thầy chú ý an toàn.”
Thời Thích hơi kinh ngạc, đôi mắt phản chiếu bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn của cô.
Anh cúi đầu, mặt mũi lành lạnh hơi giãn ra, giọng nói yếu ớt không rõ ràng: “Tôi biết rồi.”
…
Sau khi trở lại trường học đã là buổi chiều.
Ninh Mông nhanh chóng cầm sách phải dùng đến khu dạy học, lại đụng mặt Cố Nam Tây ở cửa.
Cố Nam Tây vẫn là khuôn mặt dịu dàng như cũ, chẳng qua trên tay có vết thương, sách được một nam sinh bên cạnh cầm lấy, là người cô không quen biết.
Vốn cô còn đang đề phòng đối phương lại đi tới nói gì đó, không ngờ tới ngay sau khi nhìn thấy cô, Cố Nam Tây cúi đầu đi.
Ninh Mông đứng ở đó sửng sốt một lúc, sau đó đi vào lớp.
Người tới cũng không nhiều, đều đang cầm điện thoại làm chuyện của mình.
Cô cũng thuận tay lấy điện thoại lên weibo.
Gần đây chuyện trong trường thường lên hot search, weibo chính thức của phía nhà trường bị một lượng lớn bình luận và tin nhắn chen chúc nhau oanh tạc.
Sau khi nhấp vào topic, tin đầu tiên của weibo đã thay đổi, là giữa trưa mới đăng, nhưng số lượng chia sẻ và bình luận cũng không ít.
“… Bây giờ đã có hai người chết đi, một người là ở bể bơi, một người là ở trong đất. Bể bơi thuộc thuỷ, còn lại chôn sống là dùng thổ… Dưới tình huống này nhất định là kim mộc thuỷ hoả thổ, tôi thấy dưới đây tuyệt đối sẽ còn có người chết bằng hoả hoạn và kim loại, kim loại nặng cũng có thể khiến cho người ta chết, hiện tại nhiều cách chết như vậy, phù hợp với ngũ hành thực sự rất dễ… Phía sau tuyệt đối sẽ có cao nhân, không biết là đại học C đã trêu chọc ai mà…”
Bình luận đa số là người hùa theo.
Cách chết bình thường rất nhiều, chuyện này lại có hai người chết cách nhau không lâu lại vừa đúng lúc là loại cách chết kiểu này, tất nhiên là làm người ta cảm thấy được những đám mây ngờ vực xung quanh.
Ninh Mông tiếp tục đi xuống lục lọi, không ngờ tới người phân tích này lại dính dáng tới một án tử vào mấy năm trước.
Án này nhiều năm trước chấn động một thời, đến nay còn chưa bắt được hung thủ, hơn nữa người chết cũng chết đặc biệt kì quái, cái gì mà cậu bé váy đỏ* linh tinh… Cảnh sát đưa ra đáp án lại mâu thuẫn với một số tình tiết tại thời điểm đó.
*Vụ án cậu bé váy đỏ: là một vụ án có thật ở Trung Quốc năm 2009, được liệt vào một trong các vụ án kì dị, các bạn có thể search để đọc thử.
Nghe nói mẹ người chết còn từng mơ thấy trong nhà có một người áo đen không rõ mặt xuất hiện trong nhà trước ngày xảy ra một hôm, hắn đứng ở cửa nhà cười quỷ quái với bà, sau đó biến mất.
Đương nhiên, lời như vậy không tin được.
“… Dùng thuật pháp Mao Sơn* để giải thích, chính là để nối mạng. Lợi dụng ngũ hành, tiến hành khoá hồn, do đó đạt được mục đích của bản thân… Còn có một loại cách nối mạng là gọi là cóc nối mạng
*Mao Sơn Tông là tên một giáo phái của Đạo giáo, đây là một giáo phái khá nổi tiếng về bắt ma, có một số truyện còn lấy giáo phái này làm trung tâm.
Ninh Mông nhìn từ đầu đến đuôi, cảm thấy anh ta nói rất có lí.
Nếu thật sự dựa theo như vậy mà nói, sau đó sẽ còn phải có ba người chết nữa.
Ngày đó cô và Cố Nam Tây không bị thẳng tay giết chết, chẳng lẽ chính là bởi không phù hợp với điều kiện?
Đây cũng không đúng, nếu hoàn toàn không phù hợp với điều kiện, vì sao lại còn trói cả cô và Cố Nam Thiến đưa đi, còn chơi cái trò giết hại lẫn nhau.
Mặc kệ nói thế nào, chắc chắn là Thời Thích biết xử lý thế nào.
Bình luận phía dưới weibo cũng là đủ loại phỏng đoán, nhiều người đồng ý với cách nói của anh ta.
Ninh Mông tắt điện thoại, quyết định không để ý nữa.
.
Đêm nay không có tiết tự học buổi tối.
Nữ sinh trong trường nhiều, lại phần lớn đều là kiểu tay trói gà không chặt, cho nên lãnh đạo trường không chỉ chuyển chương trình học qua ban ngày, còn huỷ bỏ tiết tự học buổi tối.
Cô đã sớm rửa mặt xong lên giường, lướt diễn đàn.
Đang xem vui vẻ, tiếng chuông vang lên một tiếng, cùng lúc đó chữ “cháu trai cả” hiện lên trên màn hình, làm cô sợ tới mức thiếu chút nữa đã ném điện thoại ra ngoài.
Cô lại quên sửa lại ghi chú…
Ninh Mông run run rẩy rẩy mà nối điện thoại: “A lô?”
Thời Thích lời ít ý nhiều: “Tối 10 giờ, hồ bơi trong nhà.”
Hồ bơi trong nhà?
Ninh Mông do dự hỏi: “Em phải đi đến chỗ nào sao? Buổi tối 10 giờ?”
Cô nằm trong ổ chăn an toàn hơn nhiều, chờ cô tỉnh lại sau một giấc ngủ, trường học đã trở lại bình thường, ngẫm đến là tốt đẹp cỡ nào.
Ninh Mông mặt mày đau khổ, “Em nhất thiết phải đi?”
Thời Thích hỏi lại: “Không đi?”
Ninh Mông: “Em đi……”
Một lát sau, Thời Thích thản nhiên mở miệng: “Không phải lúc trước em nói muốn học sao?”
Lời nói này… Cô nhanh chóng gật đầu: “Em đi!”
“Tôi sẽ đón em.”
Vậy mà Ninh Mông lại nghe ra chút ý cười, sâu sắc nghi ngờ mình bị ảo giác.
Cô mặc quần áo xong xuống giường, Vu Tiểu Liên nhìn bộ dạng phải ra ngoài của cô, dò hỏi: “Bây giờ cậu phải ra ngoài sao?”
Ninh Mông gật đầu: “Ừm.”
Vu Tiểu Liên nói: “Vậy cậu cẩn thận một chút… Tôi giấu cho cậu.”
Gần đây trường học tra xét phòng ngủ nghiêm nhất.
Sau khi trải qua sự kiện quỷ anh lần trước, thái độ của Vu Tiểu Liên đối với cô tốt hơn nhiều, thỉnh thoảng cũng sẽ trò chuyện vào lúc ký túc xá không có ai khác.
Ninh Mông cười cười, “Cảm ơn.”
Thực ra việc này nhất định Thời Thích sẽ sắp xếp tốt, chỉ là lòng tốt của Vu Tiểu Liên tất nhiên cô xin nhận tấm lòng.
Vu Tiểu Liên cũng mỉm cười theo, không nói nữa.
…
Bên ngoài ký túc xá tối đen.
Ninh Mông đứng ở cửa bậc thang đã thấy bóng dáng Thời Thích, đèn đường sáng lên, anh đứng phía dưới, bóng cây trên người lắc lư.
Cô nhẹ chân nhẹ tay đi qua: “Thầy.”
Thời Thích xoay người, đột nhiên mở miệng: “Gọi thẳng Thời Thích.”
Ninh Mông không từ chối.
Song cô cũng không gọi, thẳng miệng gọi một tiếng, cô sẽ lập tức nhớ tới những ngày đó, lúc còn bám trên người bà lão họ Thời, khi Thời Thích vẫn còn là một đứa nhóc con.
Thời Thích nói: “Đi thôi.”
Ninh Mông đi song song với anh, vốn bên trong sân trường về đêm thường sẽ có đôi tình nhân đi tản bộ, gần đây cả cái bóng cũng không thấy được, đường đến hồ bơi cũng không có một người.
Đợi tới cửa rồi, bên kia có bóng người lén lút.
Ninh Mông không thấy rõ hình dáng, trực giác là có quỷ, lập tức trốn phía sau Thời Thích, nắm góc áo anh, lẩm nhẩm niệm Tam Tự Kinh.
Hệ thống nhắc nhở: “Đó là người.”
Ninh Mông: “……”
Thật mất mặt.
Cô giả vờ bình tĩnh, lòng bàn tay buông lỏng, lại đi qua bên cạnh, ngẩng đầu ưỡn ngực.
Thời Thích liếc thấy bộ dạng này của cô, có hơi buồn cười, cũng không vạch trần.
Người ở chỗ cửa hồ bơi đi về phía bên này, là chủ nhiệm phòng giáo vụ Vương Thiên Dân.
Trường mời Thời Thích là mời lén.
Dù sao chuyện này cũng không thể để lộ ra, bằng không người bên ngoài nhất định sẽ nói lãnh đạo trường phong kiến mê tín, sao còn có thể dạy dỗ học sinh, đến lúc đó Cục Giáo dục lại gây áp lực là xong luôn.
Bây giờ đã là hơn mười một giờ đêm, nếu không phải hiệu trưởng uy hiếp, ông ta sợ mất bát cơm thì tuyệt đối ông ta sẽ không đến đây.
Học sinh này là trong trường chúng ta đấy, tuy rằng rất ít tới nghe giảng…
Trong lòng Vương Thiên Dân nghĩ như vậy, trên mặt lại mang