Triệu Toàn không quan tâm nhún vai, sau đó cầm lon bia đi đến gần mép sân thượng, cô ấy hơi khom lưng đặt khuỷu tay lên trên tường thấp, nhìn ra ngoài: “Cảnh đêm ở đây thật sự rất đẹp, còn có thể nhìn thấy các ngôi sao.
Nhã Nhã, bà cũng tới đây xem đi.
”“…” Tưởng Thiên Du nghe lời đi tới nơi đó, đứng cách đối phương không quá một mét.
Đầu tiên là cô nhìn xuống, hồ bơi ngoài trời của khách sạn suối nước nóng vẫn sáng đèn vào ban đêm, tòa nhà gần hai mươi tầng nên khó tránh khỏi việc làm cho mọi người cảm thấy chóng mặt.
Cô thu hồi tầm mắt, cô cũng nghe lời ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, sau đó lại nhanh chóng lấy điện thoại ra xem.
“Cô đang chờ tin nhắn của cảnh sát sao?”Đột nhiên có giọng nói truyền đến từ phía sau cô, gần đến nỗi cô có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của đối phương đang phả vào tai mình khi đối phương nói chuyện.
“A!” Tưởng Thiên Du phát ra tiếng kêu ngắn ngủi, đợi đến khi cô phản ứng lại thì cổ đã bị người ta bóp chặt, phần lớn nửa người trên đều ngã ra ngoài tường thấp.
Cũng bởi vì biến cố bất thình lình này mà điện thoại vốn đang nằm trong tay cô cũng “lạch cạch” rơi xuống bên chân hai người.
Theo bản năng, cô bám chặt vào mép bức tường thấp bằng cả hai tay, đôi mắt nhìn xuống mặt đất xa xôi bên dưới, không ngừng thở dốc.
Đối với phản ứng hoảng sợ và e ngại của cô, thoạt nhìn Triệu Toàn rất hưởng thụ, cô ấy cúi đầu cười vài tiếng, sau đó lại bóp cổ Tưởng Thiên Du chặt hơn: “Chu Nhã, tai nạn xe cộ nghiêm trọng như vậy mà cô cũng có thể sống sót, chỉ là không biết lần này “ngoài ý muốn” ngã xuống từ chỗ cao như thế, cô còn sống được hay không đây?”Bởi vì dùng sức quá mạnh mà đầu ngón tay đặt trên vách tường thô ráp cũng bắt đầu có cảm giác đau đớn.
“Là cô?” Tưởng Thiên Du ngạc nhiên kêu lên, nhưng mà bởi vì tư thế nên khi nói chuyện có hơi cố hết sức: “Cho nên người giết Đinh Thiên Lãng cũng là cô?”“Người phản bội tôi, chết cũng không có gì đáng tiếc.
” Triệu Toàn hừ lạnh: “Chu Nhã, tôi không giống cô.
”“Người trêu chọc tôi, dù sao cũng phải sẵn sàng trả giá.
”Tưởng Thiên Du gắng sức ngẩng đầu lên: “Cho dù là một con mèo ư?”Dường như nhớ lại điều gì đó, Triệu Toàn nhếch môi: “Cho dù là một con mèo.
”“Xem ra là tôi xem thường cô rồi, Chu Nhã, cô biết nhiều thật đấy.
” Triệu Toàn vừa nói vừa ấn phần cổ vừa mới ngẩng lên của cô trở về: “Thật ra lúc trước khi cô tỉnh lại từ bệnh viện thì trong chớp mắt ấy tôi đã muốn buông tha cho cô rồi, đáng tiếc là cô lại không biết quý trọng.
”“Cô… Cô biết rõ Đinh Thiên Lãng là loại người nào, vì sao cô còn ở bên anh ta?” Tưởng Thiên Du không hiểu lắm mạch não của loại người này, nếu thật sự chờ mong đoạn tình cảm trọn đời trọn kiếp thì cần gì phải nhào vào trong ngực kẻ cặn bã chứ?Đinh Thiên Lãng.
Cô nghiêm túc tìm kiếm trong ký ức của Chu Nhã, người này ngoại