Bỗng chốc Hứa Cảnh Niệm lại nghe được Tạ Viễn nói "rất thích cậu" rất nhiều lần.
Tim Hứa Cảnh Niệm rạo rực không thôi.
Người trong lòng bỗng dưng thổ lộ với mình, mà còn tình cảm như thế.
Cậu thật sự không chịu nổi.
Cho dù thật sự là lừa cậu, Hứa Cảnh Niệm cũng chấp nhận.
Thế nhưng Hứa Cảnh Niệm vẫn muốn hỏi: "Thật không?"
Cậu thích hai bên tình nguyện, cậu không muốn tình cảm của mình bị chơi đùa, cậu muốn chiếm lấy tất cả Tạ Viễn, bao gồm cả trái tim hắn.
Thế nhưng Hứa Cảnh Niệm bị hôn không nói thành câu, mỗi khi có thể mở miệng nói chuyện, cậu lại bị Tạ Viễn ngậm môi.
Chuông vào học vang lên đã lâu, Tạ Viễn mới chịu tha cho môi Hứa Cảnh Niệm.
Hắn xoa đầu Hứa Cảnh Niệm, rất cố chấp hỏi: "Cậu thích tôi không?"
Hứa Cảnh Niệm đỏ mặt không nói lời nào.
Tạ Viễn không vui, không nói thì hôn.
Hôn thật nhiều lần, môi Hứa Cảnh Niệm sưng lên, che môi rầu rĩ nói: "Cậu không biết hay sao mà còn hỏi? Cứ hỏi tớ mãi."
Rầu rĩ không vui.
Tạ Viễn nói không biết.
Hứa Cảnh Niệm càng tức tối, cậu ngước mắt nhìn về phía Tạ Viễn, đôi mắt đen láy không chớp nhìn hắn, cậu thấy mình trong mắt Tạ Viễn, chỉ có cậu.
"Cậu thật sự thích tớ chứ?"
Hứa Cảnh Niệm mím môi, im lặng nửa ngày vẫn hỏi lại.
Cậu chấp nhận, nhưng cậu thật sự rất khó mà tin nổi, Tạ Viễn ưu tú như vậy lại đi thích một người chẳng được điểm nào như cậu? Mà còn là người song tính.
Vả lại Tạ Viễn nói đánh cược, chẳng lẽ đem cậu ra đánh cược sao?
Hứa Cảnh Niệm nói ra hết những lời trong lòng, ngay sau đó lại bị Tạ Viễn ôm ghì, hơi thở nóng rực bên tai cậu, giọng nói rất nhẹ nhàng: "Cậu cho rằng tôi đang gài bẫy cậu hửm? Thích thì cần lý do gì? Tôi thích tất cả con người cậu có được tính là lý do không?"
Hứa Cảnh Niệm muốn nói tính, thế nhưng Tạ Viễn chưa cho Hứa Cảnh Niệm thời gian trả lời, lại nói tiếp: "Tôi đã bao giờ nói xem đem cậu ra để đánh cược chưa?"
Hứa Cảnh Niệm cụp mắt không đáp.
Tạ Viễn hôn lên trán Hứa Cảnh Niệm: "Chỉ là tôi không dám đánh cược, cậu không thích tôi, tôi tỏ tình." Tạ Viễn tự chế giễu: "Vậy cậu sẽ ghét tôi thì sao? Sẽ rời khỏi tôi ư?"
Hứa Cảnh Niệm lắc đầu, mở to mắt rất nghiêm túc nói: "Tớ sẽ không làm vậy."
Hơn nữa...!Hơn nữa bản thân cậu cũng rất thích Tạ Viễn, được thổ lộ cũng không biết nên vui mừng đến nhường nào.
Tạ Viễn cười khẽ một tiếng, cũng không biết có tin hay không, nhưng lại ôm chặt người trong ngực: "Nhưng tôi sợ."
Hứa Cảnh Niệm ngây ngẩn cả người.
"Sợ...!Sợ á?"
Tạ Viễn cắn nhẹ vành tai Hứa Cảnh Niệm: "Ừm, rất sợ."
Hứa Cảnh Niệm ngẩn ra, vành tai hoàn toàn hồng thấu.
Không chỉ vậy, Tạ Viễn day day vành tai cậu: "Sau này chỉ có tôi mình tôi trong mắt cậu thôi, được chứ?"
Lần này Hứa Cảnh Niệm hơi nghiêng đầu, Tạ Viễn, có vẻ hơi mong manh.
Hứa Cảnh Niệm ôm lấy Tạ Viễn.
Thực ra Tạ Viễn rất gầy, sau lưng toàn là xương, nhưng một Tạ Viễn như vậy lại cho cậu đầy đủ cảm giác an toàn.
Hứa Cảnh Niệm cũng bắt đầu tin tưởng, Tạ Viễn thật sự thích cậu.
Thích cậu, cho nên mới ghen khi cậu dùng gậy thủ dâm, ghen lúc xem búp bê tình dục, mỗi lần ghen sẽ hôn cậu, chiếm hữu cậu.
Nhưng Hứa Cảnh Niệm không dám lập tức cho ra kết luận, cânu chỉ lặng lẽ ôm chặt Tạ Viễn hơn.
Chỉ một chút hơi ấm, Tạ Viễn đáp lại tựa như mặt trời nóng rực.
"Được không?" Tạ Viễn rất bướng bỉnh.
Hứa Cảnh Niệm thở dài một hơi, cậu đập nhẹ vào áo khoác Tạ Viễn: "Vậy cậu chứng minh đi, chứng minh cậu thích tớ."
Tạ Viễn không hiểu biết chứng minh thế nào, hắn liều mạng ôm ghì Hứa Cảnh Niệm, ánh mắt sáng lên khó đoán.
Từ lúc hắn tỏ tình, Tạ Viễn không muốn buông Hứa Cảnh Niệm ra, cho nên hắn muốn trao cho Hứa Cảnh Niệm những tình cảm nồng đậm của bản thân.
Bất kể Hứa Cảnh Niệm có thích hay không, Hứa Cảnh Niệm đã không còn đường lui, ngoại trừ con đường sánh bước với hắn.
Trước nay Tạ Viễn chưa từng nghĩ rằng sẽ để Hứa Cảnh Niệm rời khỏi hắn.
Nếu cậu muốn chia tay thì sao?
Chỉ vừa nghĩ đến Hứa Cảnh Niệm biến mất, Tạ Viễn đã nóng ruột nóng gan.
Hắn đè nén cảm xúc ôm Hứa Cảnh Niệm càng chặt, càng ngày càng gấp, mạnh đến nỗi Hứa Cảnh Niệm hơi chống cự.
Nhưng Tạ Viễn nhắm mắt làm ngơ, nếu Hứa Cảnh Niệm không thích hắn nữa, vậy thì hòa làm một thể đi.
Như vậy, mãi mãi cũng ở cùng một chỗ.
Nhưng trong một câu nói của Hứa Cảnh Niệm, bao nhiêu