Hứa Cảnh Niệm cũng đã thích Tạ Viễn từ lâu, bọn họ là học cùng lớp, nhưng chưa bao giờ nói câu nào.
Một là bởi vì Tạ Viễn lạnh lùng chẳng thèm để ai vào mắt, hai là bởi vì Tạ Viễn ngủ suốt ngày, còn có một điểm nữa, là cậu sợ.
Có lần Hứa Cảnh Niệm nghi ngờ Tạ Viễn cũng có chứng ngủ rũ, còn lén lút đưa thuốc của mình cho Tạ Viễn.
Nhưng sau đó cậu nghe bạn trong lớp nói nhà Tạ Viễn rất nghèo, mỗi ngày đều phải đi làm thêm, cho nên mới ngủ trong giờ học, cũng bởi vậy dẫn đến thành tích không quá tốt.
Lên lớp cũng thích ngủ - học tra Hứa Cảnh Niệm không biết giúp học tra Tạ Viễn bằng cách nào.
Nhưng cậu có lén mua tài liệu hướng dẫn cho Tạ Viễn, mà quay đầu lại thì phát hiện Tạ Viễn đã ném đi rồi.
Sách tài liệu hướng dẫn rất to, ném vào thùng rác có thể nhìn thấy.
Lọ thuốc thì quá nhỏ, cho nên cậu không thấy trong thùng rác.
Thôi được rồi, Tạ Viễn không cần người khác giúp đỡ.
Học tra Hứa Cảnh Niệm yêu thầm cả năm trời cũng không nói được với Tạ Viễn câu nào, khó chịu.
Hứa Cảnh Niệm ước tính thành tích của mình chỉ có thể đậu trường số III hoặc số V.
Trường số III tuy không được coi là trường học tốt nhất, nhưng cảnh quan khá đẹp, học phí đắt.
Trường số V cũng rất bình thường, mà học phí khá rẻ.
Hứa Cảnh Niệm đoán chừng một chút, học tra Tạ Viễn hẳn là cũng học trường số V.
Thế nhưng khi trường học công bố thành tích, hạng nhất là Tạ Viễn.
????
Hứa Cảnh Niệm dụi dụi mắt.
Nhưng Tạ Viễn vào trường số III, số III thật sự rất bỉ ổi.
Đều dùng tiền hốt học sinh giỏi về trường.
Hạng nhất như Tạ Viễn, cũng tốn kha khá tiền.
Hứa Cảnh Niệm đoán già đoán non không ngờ Tạ Viễn lại là một học thần.
Cho nên, Hứa Cảnh Niệm nài nỉ ba cậu cho cậu chuyển trường, còn bảo đảm sau này mình nhất định sẽ uống thuốc đúng giờ, sẽ không để cho ba mẹ lo lắng.
Chuyển thì chuyển, nhưng không chung lớp.
Nhưng khi lên lớp 11 lại được chia lớp học cùng nhau.
Tạ Viễn vẫn như thời cấp hai, không thích nói chuyện.
Nhưng thành tích rất tốt, chắc cậu với không tới.
Cho nên khi Tạ Viễn nhìn thấy cơ thể cậu, cậu có sợ hãi, có kinh hoảng, cũng có một chút mừng thầm.
Nếu như, nếu như Tạ Viễn không ghét cậu, cho phép quan hệ giữa cậu và Tạ Viễn gần hơn một chút.
Nhưng Hứa Cảnh Niệm không ngờ Tạ Viễn không chỉ không chê cậu, còn làm tình với cậu.
Hứa Cảnh Niệm nằm trên giường vẫn có chút khó mà tin nổi.
Cậu đã thật sự ở bên Tạ Viễn, mặt trăng xa không với tới đã bị hái xuống ôm trong lòng.
Cậu ôm mặt trăng, thế nhưng mặt trăng chỉ có xuất hiện vào buổi tối.
Khi trời khởi sắc, mặt trăng lặn mất, Hứa Cảnh Niệm lo được lo mất.
Sáu giờ rưỡi sáng Hứa Cảnh Niệm vừa vào lớp thì thấy Tạ Viễn đang đứng tựa cửa, Hứa Cảnh Niệm bỗng nhiên có chút căng thẳng.
Cậu mím môi, chậm chạp không biết nên chào hỏi Tạ Viễn thế nào.
Lúc tới kéo tay Tạ Viễn, hay là giả vờ vẫy tay với hắn?
Vế trước như người yêu, vế sau như bạn học.
Thế nhưng mới vừa xác nhận quan hệ yêu đương, buông thả quá cũng không hay cho lắm nhỉ?
Hứa Cảnh Niệm đang muốn vẫy tay, Tạ Viễn nhíu mày kéo người lại, Hứa Cảnh Niệm va vào lòng Tạ Viễn.
Hứa