Về đến nhà Khương Sở Hà cùng Địch Mỹ Tâm đều đang đợi cô, một bộ dáng chờ để hỏi tội.
Khương Bích Tuyết cầm hoa hồng trên tay để lên kệ tủ, ôm lấy tiểu bất điểm đang chạy về phía cô, đi đến bên ghế sa lông ngồi xuống, " Cha mẹ!"
Địch Mỹ Tâm nói: " Tối hôm qua con qua đêm ở Hàn gia sao?"
Khương Bích Tuyết quan sát sắc mặt của cha mẹ, chần chờ lên tiếng, " Vâng."
Địch Mỹ Tâm cùng Khương Sở Hà liếc nhau một cái, ánh mắt Khương Sở Hà ra hiệu để hai mẹ con cô câu thông, ông một cái nam nhân không tham gia vào chuyện này.
Địch Mỹ Tâm tiếp tục nói, " Bích Tuyết, con thành thật nói cho cha mẹ biết, có phải con muốn cùng nó tái hợp hay không?"
Khương Bích Tuyết cảm thấy mình nên lắc đầu nói không có, nhưng cô lại chần chờ không đưa ra đáp án, giờ khắc này trong nội tâm cô tràn đầy do dự.
Địch Mỹ Tâm hỏi: " Quả nhiên là như vậy sao?"
" Không phải." Khương Bích Tuyết giải thích nói, " Con cũng không biết."
Địch Mỹ Tâm nhíu mày, " Vậy con tối hôm qua đi Hàn gia làm cái gì? Không sợ người Hàn gia này sắc mặt nhìn con sao?"
" Không có, tối hôm qua là Thần Thần khóc, trong lòng con lo lắng, cho nên đi qua đó để dỗ bé."
Địch Mỹ Tâm khẽ hừ một tiếng, " Mẹ chính là biết Hàn Thanh Từ không biết dỗ hài tử, về sau vẫn là không nên để nó mang Thần Thần ra ngoài quá lâu."
" Mẹ, không phải là anh ấy không biết trông hài tử mà là Thần Thần ở trong hoàn cảnh xa lạ cho nên cảm thấy không an toàn nên mới khóc, về sau bé quen thuộc rồi, tất nhiên sẽ tốt hơn."
" Con nhìn con xem, luôn giúp Hàn Thanh Từ nói chuyện."
Khương Bích Tuyết: " Con...." Cô chẳng qua chỉ nói sự thật thôi mà, Hàn Thanh Từ đã được coi là rất biết chiếu cố hài tử rồi.
Khương Sở Hà ở một bên rốt cuộc cũng mở miệng, " Bích Tuyết, từ nhỏ tới lớn, ba ba đều không ép con làm việc con không thích, nhưng lần này ba ba vẫn hy vọng con có thể nghe lời ba ba.
Hàn Thanh Từ mặc dù là cha ruột của Thần Thần, nhưng nó tuyệt đối không phải người lương thiện.
Ba ba dự định qua mấy năm nữa liền đem cổ phần giao cho con, nhưng cha cũng biết tâm tư con không đặt trên việc kinh doanh công ty, nhưng Liễu Phàm có thể giúp con một tay, để con tiếp tục đi làm sự tình mà con thích , con có hiểu không?"
Địch Mỹ Tâm nói: " Liễu Phàm người này rất đáng tin, công ty nếu nằm trong tay nó nhất định sẽ ngày càng lớn mạnh, về sau Thần Thần lớn lên có thể một mình đảm đương một phía, cũng có thể tiếp nhận công ty."
Khương Bích Tuyết phát hiện cha mẹ suy nghĩ rất lâu dài, ngay cả chuyện sau khi Thần Thần lớn lên cũng đều dự tính tốt cả, " Cha mẹ, con đối với Liễu Phàm thật sự không có ý tứ kia."
Khương Sở Hà trầm ngâm nửa ngày, " Bích Tuyết, ba ba không ép con, nhưng Hàn gia bên kia...."
Ông không nói tiếp nhưng Khương Bích Tuyết hiểu, Khương Sở Hà vô luận thế nào cũng sẽ không tha thứ cho Hàn Thanh Từ.
" Cha, thuận theo tự nhiên đi." Một mực cưỡng cầu mình phải làm thế nào , quá mệt mỏi.
Thuận theo tự nhiên có thể để mình sống được dễ dàng một chút.
——-
Cảnh quay ở Mỹ của [ Nữ vương tài chính] cơ hồ chỉ là cảnh của Khương Bích Tuyết, hành trình là bảy ngày, bao gồm cả quá trình ngồi máy bay.
Nhiệt độ tháng mười hai ở Manhattan New York thấp đến mức không độ, dự báo thời tiết còn nói hai ngày nữa sẽ có tuyết rơi.
Mạnh Hiểu Đông cả hành trình đi theo Khương Bích Tuyết giống như nông dân mới lên thành phố, hưng phấn nhìn ra ngoài cửa sổ để ngắm những toà nhà thương nghiệp cao chọc trời, " Tuyết tỷ, chị nhìn xem, đây là thành phố Wall, quá hùng vĩ, giống như đúc trong phim."
Khương Bích Tuyết nới lỏng khăn quàng trên cổ, trong xe có bật lò sưởi, cho nên cô cảm thấy hơi nóng, " Hiểu Đông, cậu quá ồn ào."
Mạnh Hiểu Đông cười hì hì nói: " Lần đầu tiên em tới nước mĩ mà , nơi này còn là nơi lấy cảnh của nhiều bộ phim nổi tiếng nữa, cho nên em mới đặc biệt hưng phấn như vậy."
Khương Bích Tuyết cười cười, nhắm mắt dưỡng thần, cô quá mệt mỏi, hiện tại chỉ muốn nhanh chóng trở lại khách sạn, nhào vào chiếc giường mềm mại nằm ngủ mà thôi.
Ngày thứ hai bọn họ lấy cảnh ở thành phố Wall, những cảnh diễn sáo rỗng trong nước hiện nay, nếu có những cảnh phải quay ở nước ngoài thường là do phần hậu kì ghép vào, hoặc là dùng một cảnh trong nước nào đó lừa dối cho qua, dù sao ra nước ngoài quay ngoại cảnh, kinh phí quả thực có chút đắt đỏ.
Bộ phim này là vốn riêng của Hàn Thanh Từ, hắn đầu tư vào không ít tiền, đoàn làm phim mới có dư tài chính để tới đây chụp ngoại cảnh.
Khương Bích Tuyết nghỉ ngơi một buổi tối, sáng hôm sau tinh thần rất tốt, cùng ở đây quay phim với cô còn có một người diễn viên Trung Quốc, ngoài ra xung quanh đều là người ngoại quốc, lời kịch cũng là nói bằng tiếng anh.
Cũng may Khương Bích Tuyết ở Canada hai năm, tiếng anh giao tiếp không có vấn đề gì, quay chụp phi thường thuận lợi.
Ở nước ngoài quay phim cơ hồ không có cảnh quay vào ban đêm, cho nên trời tối cô liền có thể về khách sạn.
Mạnh Hiểu Đông đột nhiên chạy tới nói muốn đi dạo, nhưng tiếng anh của cậu ta lại không tốt, không dám ra ngoài một mình nên muốn kéo Khương Bích Tuyết đi cùng.
Khương Bích Tuyết vì hắn lần đầu tiên tới nước mĩ cho nên đi cùng hắn, cùng nhau đi dạo bên ngoài.
Bên ngoài rất lạnh, Khương Bích Tuyết ra ngoài được mấy phút liền hối hận, " Hiểu Đông, cảnh đêm nơi này cùng cảnh ở trung tâm thương nghiệp trong nước ngoại trừ có nhiều người ngoại quốc thì có cái gì khác nhau sao?"
Mạnh Hiểu Đông đem mình quấn thành một cái bánh chưng, chóp mũi đỏ ửng, " Tuyết tỷ, chúng ta lặn lội đường xa tới đây, cũng không thể chỉ mỗi quay phim xong liền về nước được, làm sao cũng nên ngắm cảnh đêm tráng lệ mới bốc công đi đường xa như vậy chứ."
Một cỗ phong hàn thổi qua, Khương Bích Tuyết run lên, " Đi xem tượng nữ thần tự do?"
" Không, chúng ta đi quảng trường thời đại."
Khương Bích Tuyết nhìn hắn một chút, " Cậu đi quảng trường thời đại làm gì?"
" Em muốn đi a."
Khương Bích Tuyết đi đến bên đường, ngăn cản một chiếc xe, hai người đi lên, hướng quảng trường thời đại đi tới.
Sau khi xuống xe,