Ngày hôm sau, tin tức video của nữ minh tinh Khương Bích Tuyết được quảng bá trên quảng trường thời đại ở New York trở thành tin tức được tìm kiếm nhiều nhất.
Đám dân mạng nghị luận rất ầm ĩ, nói fan thật thổ hào, thuê một cái màn hình còn chưa đủ, mà thuê hẳn mấy cái cũng quanh luôn.
Cũng có người nói là mình tinh tự mình dùng tiền để quảng bá hình ảnh cho bản thân, lấy sự nổi tiếng hiện tại của cô ta cơ bản chưa có đạt tới fan hâm mộ vì cô ta mà mua tất cần hình quảng cáo trên quảng trường thời đại.
Mỗi người nói một kiểu.
Khương Bích Tuyết lười không muốn giải thích là tổng giám đốc người ngốc nhiều tiền nào đó làm ra.
Nếu như bị người trong giới kinh doanh biết tổng giám đốc tập đoàn Hàn thị là một người ngốc nhiều tiền, đoán chừng về sau hình tượng của hắn trong giới kinh doanh chỉ sợ là phải sụp đổ.
Mà Vương Yến Bình phát tin nhắn tới chúc mừng: Rất tốt, phi thường tốt, không cần tự mình bỏ tiền mà có nhiệt độ.
Khương Bích Tuyết nhìn chằm chằm vào tin nhắn này, càng nghĩ càng phát hiện trọng điểm của hắn ta là tiền a.
" Tuyết tỷ, nhìn tâm tình chị thật tốt."
Mạnh Hiểu Đông thông qua nhìn mặt nói chuyện, đưa ra kết luận.
Khương Bích Tuyết một giây sau liền trở mặt, " Thật sao?"
" Đúng vậy, chị giống như luôn không tự giác cười ngây ngô."
Khương Bích Tuyết khoé miệng co giật, cười ngây ngô? Cô có sao?!
Nhưng quả thật không có gì đáng để phản bác, từ tối hôm qua nhìn thấy quảng cáo trên quảng trường thời đại, tâm tình cô vẫn luôn rất tốt.
Cô cực lực giảo biện: " Có thể là do tuyết rơi, tôi đặc biệt thích tuyết rơi."
Mạnh Hiểu Đông run lập cập, " Em thì không thích, lạnh chết đi được."
Một cỗ hưng phấn khi lần đầu tiên được tới nước Mĩ của Mạnh Hiểu Đông đã sớm trôi qua, hiện tại hắn hoàn toàn bị cái lạnh đánh bại.
Hoàn thành cảnh quay ở nước Mỹ, đoàn phim liền đóng máy.
Mọi người trong đoàn làm phim định ngày mai mới bay, nhưng Khương Bích Tuyết cùng Mạnh Hiểu Đông đã bay về nước ngay trong tối hôm ấy, nhưng không hiểu sao hôm ấy giờ lên máy bay cứ liên tục bị delay .
Phát thanh ở sân bay liên tục thông báo tin tức máy bay bị trễ, qua hai giờ chờ đợi vẫn không có thông báo mới.
Mạnh Hiểu Đông gấp đến độ xoay quanh, chỉ muốn chửi thề, bởi vì dựa theo hành trình kế hoạch của bọn họ, hôm nay bay về nước, mười mấy tiếng máy bay, hẳn mười một giờ đêm có thể về tới Bắc Kinh, nghỉ ngơi một ngày thật tốt để ngày mai đi dự liên hoan phim.
Khương Bích Tuyết còn là lần đầu tiên được đề cử cho giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, không thể vì trễ máy bay mà bỏ lỡ được.
Khương Bích Tuyết nhìn Mạnh Hiểu Đông sốt ruột đi tới đi lui, không yên tĩnh, " Hiểu Đông, đứng đi đi lại lại nữa, tôi chóng mặt."
" Tuyết tỷ, có thể không vội sao, chiều nay *là liên hoan phim, hiện tại bị delay hai giờ rồi, còn chưa có thông báo mới, nếu chậm thêm mấy tiếng nữa, chúng ta sợ là đuổi không kịp mất.
Nước mĩ là ban đêm nhưng trung quốc lại là ban ngày, liền hoan phim diễn ra vào buổi chiều tối hôm ấy, nên mình để là buổi chiều nha.
" Cậu chớ có nói gở."
Sự thật chính minh, Mạnh Hiểu Đông thật sự là miệng quạ đen, lại qua hai giờ nữa, nhưng vẫn chưa có thông báo gì mới về chuyến bay cả.
Thời gian từng chút từng chút qua đi, bọn họ buổi chiều diễn xong liền tới sân bay luôn, nguyên bản lúc tới mới có tám giờ, chờ mấy tiếng đã hơn mười hai giờ.
Mạnh Hiểu Đông cuối cùng không có khí lực loạn chuyển nữa, hai tay ôm vai ngồi trên ghế chờ ngủ gật.
Khương Bích Tuyết cũng có chút khó chịu, nơi này là phòng chờ máy bay, cô nếu ngủ gà ngủ gật cũng không tốt, chỉ có thể ráng chống đỡ, mỗi một lần có phát thanh nhắc nhở, tâm của cô cũng nhấc lên theo, chờ phát thanh nói xong, lại nản lòng thoái chí.
Lại tiếp tục như vậy, cô sợ là thật sự không đuổi kịp lễ liên hoan phim mất.
Hiện tại nước mĩ là mười hai giờ đêm, trong nước vẫn là giữa trưa, Khương Bích Tuyết nói tình hình cho Vương Yến Bình biết, nói cho hắn biết máy bay bị delay, không biết lúc nào mới có thể cất cánh, nếu mà muộn thêm mấy tiếng nữa, sợ là thật sự không đuổi kịp liên hoan phim.
Vương Yến Bình nói: " Nếu em không kịp thì anh sẽ lên đài thấy em nhận thưởng, em bây giờ có thể viết cảm nghĩ khi được nhận thưởng trước, đến lúc đó anh sẽ giúp em đọc."
Khương Bích Tuyết bất đắc dĩ cười cười, " Cũng mới chỉ là được đề cử mà thôi, anh nói như vậy khiến em cảm thấy em được mở cửa sau vậy."
" Anh chủ yếu là có tự tin đối với nghệ sĩ của mình mà thôi."
Khương Bích Tuyết: " Không nói với anh nữa, chờ xác nhận được thời gian cất cánh em sẽ báo cho anh."
Khương Bích Tuyết cúp điện thoại, nhìn Mạnh Hiểu Đông bên cạnh, con hàng này đã ngủ thành một con lợn, hai tay ôm lấy hai vai, ngồi lung lay sắp đổ, nói không chừng chút nữa liền ngã xuống.
Chung quanh là lữ khách bị ngưng chuyến bay, còn có người bởi vì chờ quá lâu còn gọi điện thoại khiếu nại chửi ầm cả lên.
Cô không thể ngủ, ngồi không thì buồn chán, liền dứt khoát mở Weibo lên xem bát quái, xem một lượt vậy mà lại nhìn thấy bát quái liên quan tới mình.
Trên Weibo có Tình yêu của Diệp Nhã Linh, cô hiếu kì ấn vào xem, đây là Weibo của một đại V viết với nội dung: " Nữ minh tinh đang hồng Diệp Nhã Linh nghi vấn cùng tổng giám đốc tập đoàn Hàn thị yêu nhau, tình yêu đang dần lộ ra ánh sáng.
Phía dưới có mấy tấm ảnh chụp, một tấm là tấm Hàn Thanh Từ ôm Diệp Nhã Linh bằng kiểu ôm công chúa, chứng minh quan hệ của hai người bọn họ không tầm thường.
Trên tấm ảnh Diệp Nhã Linh vẫn còn mặc chiếc váy công chúa Tây Dương trong đoàn làm phim [ Mai hoa phiến] , mép váy bị đốt cháy một chút, chân cũng bị thương, trên mặt mang theo nước mắt, bối cảnh là cảnh tứ hợp viện ở phim trường bị cháy, cô liếc mắt một cái liền nhận ra đây là tứ hợp viện trước đây quay chụp [ Mai hoa phiến].
Trước đóng máy một ngày, tứ hợp viện bốc cháy, lúc đó cô đã sớm rời khỏi studio, cho nên cũng không nhìn thấy tình huống lúc đó.
Lúc trước cô nghe nói Hàn Thanh Từ chạy vào biển lửa cứu Diệp Nhã Linh, trong đầu liền hiện ra vô số cảnh tượng Hàn Thanh Từ cứu Diệp Nhã Linh.
Bây giờ nhìn thấy ảnh chụp, trong nội tâm cô có chút lạnh nhạt, nguyên lại là như vậy.
Cái ảnh này chụp hơn hai năm trước, bây giờ mới bị truyền thông đào lên, khiến cô cảm thấy có chút kì quặc, giống như có người cố ý làm ra chuyện này vậy.
Chẳng qua cho dù là vô ý