Edit: Arisassan
Mục Nhung đương nhiên chưa đến mức mong đùi của mình tới nỗi hóa thành hòn vọng phu, trên thực tế hắn chỉ nhìn chưa được hai cái đã thấy gió thổi vào từ cánh cửa đang mở rất lạnh, bèn gọi người đi đóng cửa, bưng đồ ăn lên, còn sai tiểu tư đi kiếm mấy quyển tiểu thuyết quái đàm chí dị trong vương thành về đọc để giết thời gian.
Lúc Dung tam thiếu gia phong trần mệt mỏi trở về, đập vào mắt là cảnh tượng tên quỷ bệnh bị đồn là sống không lâu được nữa đang ôm một cái lò sưởi tay tập trung đọc tiểu thuyết quái đàm, bên cạnh còn có hai tiểu tư hầu hạ thay phiên bưng trà dâng điểm tâm, cực kỳ biết cách hưởng thụ cuộc sống.
Trước khi ra cửa, hắn sợ hạ nhân sẽ tái diễn chuyện lúc trước nên mới đặc biệt dặn dò một phen, không ngờ Mục Nhung này còn thật sự không khách khí mà sai sử đủ thứ, Dung Dực thấy thế cũng phải cạn lời, chỉ có thể lạnh lùng nói: "Ngươi đúng là một chút cũng không xem mình là người ngoài."
Lời này của y thể hiện ra cảm xúc bất mãn vô cùng rõ ràng, Mục Nhung cân nhắc một chút, một tiểu đệ lập chí ôm đùi như hắn chẳng những chiếm phòng của cái đùi đó còn sai sử tiểu tư của y, nếu không lấy lòng một chút thì cũng quá không có đạo đức nghề nghiệp rồi, bèn bưng mâm điểm tâm nở một nụ cười tươi ôn hòa thân mật với y: "Về rồi à? Bánh hoa quế này hương vị không tệ, ngươi đến đây nếm thử một chút đi."
Thấy hắn như vậy, Dung Dực liền cười, bị chọc tức đến mức phải cười. Đương nhiên y biết bánh hoa quế này hương vị không tệ, bởi vì đây là bánh do đại tỷ hàng ngày dặn nhà bếp làm cho y! Tên ma ốm này thế mà lại đoạt bánh hoa quế đại tỷ tặng y! Lại còn ra vẻ chủ nhân của căn phòng này mời y ăn bánh nữa!
Hồi nãy lúc mới về y có nghe nhị tỷ nói, hôm nay các nàng ngả bài với Mục Nhung thì người này bi thương đến nỗi có ý muốn xuất gia luôn, y thật sự sợ người này ở Dung phủ một ngày xong liền thành hòa thượng, cho nên cả phụ thân cũng không bái kiến mà chạy vội đến đây, hiện giờ trông thấy bộ dạng này của hắn, hay lắm, nếu người này muốn làm hòa thượng thì Dung Dực y sẽ đích thân xuống tóc cho hắn.
Hiện tại Dung Dực cũng đã ổn trọng hơn rất nhiều, trong lòng tuy hơi bực, nhưng ngoài mặt vẫn mang vẻ lấy đại cục làm trọng, tùy ý vứt củ nhân sâm trong bọc đồ lên giường, tiện thể nói: "Đây là nhân sâm tốt nhất mới được đưa đến từ Thương Châu, mau ăn đi."
Mục Nhung từ sớm đã biết được từ miệng những người khác là Dung Dực đi tìm nhân sâm cho hắn, nhưng không ngờ y lại cho người từ Thương Châu cách xa ngàn dặm vội vã mang đến đây, chợt không biết phải cảm thán như thế nào, Dung tiểu boss quả nhiên vẫn là tiểu boss vô cùng cố chấp trong trí nhớ của hắn, dù là một chuyện nhỏ nhoi như tìm nhân sâm cũng tận tâm hơn người thường rất nhiều.
Nhân duyên của thân thể này của hắn thật sự không ra sao, nhưng tình nghĩa ngàn dặm tìm nhân sâm tặng người vẫn rất nặng, cho nên tuy trong mắt tiểu boss đứng trước giường hắn toàn là sát khí, tuy hành động tùy ý vứt nhân sâm của y khiến cho người khác tưởng đây chỉ là một củ cải bình thường, Mục Nhung vẫn như cũ mà cảm động nhận tình, sau đó, hắn gảy gảy mấy nhánh rễ dính đầy bùn đất trên thân nhân sâm, uyển chuyển đề nghị: "Ta cảm thấy, có lẽ nên rửa cái này trước thì hơn."
Dung Dực cần gấp, nhà đấu giá vừa đào được nhân sâm đã lên ngựa chuyển đi rồi, hiện giờ trông bề ngoài đúng nghĩa nguyên tư nguyên vị, chắc chắn sẽ không để người ta nghi ngờ đây là hàng thật hay hàng giả. Cơ mà, người bình thường không ai ăn sống nguyên củ nhân sâm dính đầy bùn đất đâu.
Mắt lạnh nhìn hắn, Dung Dực cả mắt cũng không chuyển một cái, chỉ nâng cằm nói với tiểu tư đứng bên cạnh: "Rửa đi."
Phong cách làm việc của hạ nhân ở Dung phủ quả nhiên luôn nhanh chóng quy củ, chưa đến một khắc, lão nhân sâm đầy đất kia đã được rửa vô cùng sạch sẽ, hai cây rễ nhân sâm chắp lại vào nhau, xấu hổ thẹn thùng nằm trên chiếc đĩa trước mặt Mục Nhung. Mặc dù Đại Hoang là một thế giới cao võ, nhưng một củ nhân sâm to bằng cánh tay cũng có thể coi là trăm năm khó gặp, chỉ có Dung phủ quyền thế ngập trời hiện tại mới có thể tìm mua được ngay lập tức.
Mỗi tội, sau khi Mục Nhung tự hỏi tỷ lệ mình thành công nuốt nguyên củ nhân sâm này vào trong một hơi là bao nhiêu, thì chỉ biết thành khẩn thở dài: "Dung tam thiếu gia này, cả củ cải muốn ăn thì trước hết cũng phải gọt vỏ nấu chín rồi xắt ra từng miếng..."
Đáp lại hắn là ánh mắt không hề hữu hảo cùng tiếng cười lạnh tiếp tục bị tức ra của Dung tiểu boss: "Vậy ta nêm chút dấm cho ngươi luôn ha?"
Thế nhưng, làm một độc giả với chí hướng bảo vệ cái mạng chó của mình trong quyển sách này, Mục Nhung không hề lúng túng chút nào, cực kỳ thản nhiên nói: "Nhớ bỏ nhiều hành một chút, không bỏ rau thơm, cám ơn."
Dáng vẻ bại hoại này khiến cho Dung Dực thật sự không biết phải làm gì với hắn, đánh cũng đánh không được, mắng thì lại gây tổn hại tới hình tượng của mình, chỉ có thể cắn răng ném nhân sâm cho nha hoàn đang đứng ngoài cửa: "Thúy Hoa, mau đem cái này đi hầm canh gà, nhớ bỏ nhiều rau thơm."
Nghe được cái tên Thúy Hoa cũ kỹ kia, Mục Nhung chợt trầm mặc, sau khi nghe xong mệnh lệnh phía sau thì càng trầm mặc hơn, cuối cùng chỉ thành khẩn mà hỏi Dung tiểu boss: "Dung thiếu gia năm nay bao nhiêu tuổi?"
Nghiêng mắt nhìn hắn một cái, Dung Dực vẫn tiếp tục cười lạnh: "Vừa tròn mười chín, lớn hơn ngươi đúng một tuổi."
Mục Nhung mới mười tám tuổi quan sát y một chút, biểu tình vẫn thành khẩn trước sau như một: "Ngươi có chắc là mình không phải là vừa tròn ba tuổi không?"
Đối với câu hỏi này, Dung tiểu boss có tuổi tâm lý ba tuổi quyết định cho hắn một câu trả lời vô cùng trào phúng: "Ngươi lùn hơn một đứa trẻ ba tuổi nửa cái đầu à?"
Đau lòng ghê.
Làm một con quỷ từ chết uổng thành đủ tiêu chuẩn đầu thai, Mục Nhung tự nhận tâm tính của mình ổn định cấp vương giả luôn rồi, mỗi tội cái thân xác này đúng là đáng thất vọng, mặt như con gái thì cũng thôi đi, chiều cao cũng chỉ một mét bảy khiến người ta phải tuyệt vọng, hoàn toàn không thể so được với Dung Dực vừa tròn mười chín tuổi đã dậy thì nhanh như một cơn gió này.
Mục Nhung cảm giác như vết thương của mình bị xát thật nhiều muối, ngực hơi đau đau, cho nên, hắn vươn tay kéo tay áo của Dung Dực lại, bắt đầu có cảm giác với thứ làm từ loại vải tốt nhất này: "Phiền ngươi, cho mượn tay áo một chút."
Từ khi nghe thấy âm thanh nghẹn ngào của hắn thì Dung Dực đã thấy có gì đó không đúng rồi, thế nhưng, kỹ năng nói phun là phun của tên ma ốm này sớm đã đạt tới cấp độ lô hỏa thuần thanh, hoàn toàn không cho y cơ hội để né tránh, vừa cúi đầu một cái, chỉ trong nháy mắt, máu đã phun đầy lên thân người trước mặt.
Trợn mắt nhìn tay áo đang nhỏ máu tí tách của mình, Dung Dực rốt cuộc cũng vứt hết tu dưỡng mà một công tử thế gia nên có, lớn tiếng tức giận nói: "Mục Nhung! Ngươi muốn hộc máu thì hộc máu đi, nhưng tại sao lúc nào cũng phun lên người ta vậy!"
Dung Dực là người đã từng lên sa trường nhiều lần, đương nhiên không hề sợ máu. Thế nhưng trong nhận thức của y, trên người dính đầy máu của quân địch mới là vinh quang của tướng sĩ, chứ chọc tức một tên ma ốm yếu hơn mình rất nhiều đến mức hộc máu thì không quân tử chút nào, không xứng là đại trượng