Edit: Arisassan
Đầu năm nay thiên tài địa bảo nào cũng có lai lịch, Nguyệt Hạ Tuyết Sâm đương nhiên cũng không ngoại lệ, chẳng qua câu chuyện của nó cũng chỉ là một quái đàm được lan truyền rộng rãi khắp Đại Hoang thôi.
Quốc gia hiện tại Mục Nhung đang ở tên là Bắc Thần, câu chuyện quái đàm này xảy ra tại Nguyệt Triêu trước khi Bắc Thần được thành lập. Trong loại thế giới cao võ này, cường giả vô cùng được tôn trọng, thời thế đổi thay cũng là chuyện bình thường, mấy trăm năm trước lúc quốc sư Bắc Thần chưa tu luyện tới Từ Thánh kỳ, Đại Hoang vẫn do Nguyệt Triêu làm chủ. Vị trí vương thành ở phía Bắc, mùa đông cũng lạnh hơn những khu vực khác rất nhiều, trong một mùa đông tuyết rơi dày đặc đó, một thiếu niên nông thôn đội tuyết gánh hành trang đi bộ đến vương thành.
Ở cái thế đạo cường giả vi tôn như vầy, một người muốn thay đổi vận mệnh của mình thì chỉ có tu luyện nguyên khí, thiếu niên này có thể được xem là người may mắn nhất trong số các bình dân, vừa đến vương thành đã được nghiệm ra tư chất tuyệt phẩm, nếu chăm chỉ tu hành thì tiền đồ tương lai không thể lường được. Bằng vào tư chất vượt xa người thường này, thiếu niên thoát khỏi tiện tịch, bước vào thư viện tốt nhất vương thành, nếu cứ như thế, đương nhiên sẽ chỉ là một khúc kỳ ngộ khiến ai cũng trầm trồ, thế nhưng, tất cả những gì thiếu niên có đều khiến cho Thái tử Nguyệt Triêu lúc ấy phải ghen tỵ.
"Loại ti tiện này cả tư cách xách giày cho cô cũng không có, sao có thể bước vào thư viện hoàng gia?"
Chỉ vì một câu này của Thái tử, thiếu niên lập tức bị gạch tên và trục xuất khỏi thư viện, từ nay về sau thư viện trong vương thành không dám nhắc tới tài nghệ của hắn nữa. Thiếu niên gia cảnh bần hàn, cuối cùng chỉ có thể xin vào làm hộ vệ ở những cửa tiệm nhỏ để kiếm cơm, một thiên tài đệ nhất lại lưu lạc đến như vậy.
Cơ mà, đó cũng chưa phải kết thúc, Thái tử biết hắn thiên phú dị bẩm, sợ sau này thiếu niên tu luyện thành công xong sẽ trở về báo thù, âm thầm sai người phế bỏ đan điền, đánh gãy hai chân hắn, hạ lệnh không cho bất kỳ ai giúp đỡ hắn, để hắn phải ăn xin mà sống qua ngày. Thiếu niên không thể chịu được nỗi nhục như vậy, trong một đêm tuyết dày phủ kín mặt đất, hắn lấy tay bò từ đường chính trong vương thành bò ra rừng Nguyệt Kiến ở ngoài thành, ôm hận tự sát.
Đêm đó, hắn bò rất chậm, vết máu chảy ra từ đầu ngón tay nhuộm đỏ quãng đường từ đường chính đến cửa thành, thế nhưng, từ đầu đến cuối không ai dám cãi lời Thái tử mà đến giúp hắn một tay. Nghe đồn lúc thiếu niên chết đã dùng một thanh chủy thủ mang theo từ cố hương moi hết nội tạng trong người mình ra, xem đây là chất dẫn, nguyền rủa tất cả những ai sống trong vương thành vĩnh viễn không được bình an. Có lẽ lời nguyền rủa này đã thật sự ứng nghiệm, trăm năm sau cái chết của hắn, Bắc Thần từ từ quật khởi, mang quân đánh chiếm Nguyệt Triêu khiến ai cũng phải hoảng sợ, cuối cùng dưới sự chỉ đạo của quốc sư Bắc Thần mà đồ sát hết toàn bộ vương thành, Nguyệt Triêu cứ thế diệt vong.
Nghe đồn thiếu niên chết đúng vào đêm tuyết lớn không ngừng trăng treo trời lạnh, kể từ đó, mỗi trăm năm đúng vào thời điểm đó, khi ánh trăng hoà quyện cùng tuyết lạnh, bên trong rừng Nguyệt Kiến sẽ xuất hiện một củ nhân sâm toàn thân trắng như tuyết, chỉ cần ăn vào là sẽ có được tư chất khiến Thái tử một nước cũng phải ghen tỵ của thiếu niên. Thế nhưng cũng có người đồn rằng, củ Nguyệt Hạ Tuyết Sâm này là do oán niệm khi tiền đồ bị phá hỏng của thiếu niên hoá thành, người dùng nếu không thể phi thăng thì sẽ dính phải lời nguyền của thiếu niên, phải chịu kết cục giống như hắn.
Công hiệu này đương nhiên cực kỳ hấp dẫn, nhưng mấy trăm năm qua, cả quốc sư hiện giờ đã tu luyện đến cảnh giới Thần Thánh cũng không thể tìm được củ Nguyệt Hạ Tuyết Sâm trong rừng Nguyệt Kiến này, cho nên hiện tại người dân Bắc Thần chỉ xem nó là một quái đàm châm biếm tiền triều, không ai thật sự đi tìm cả.
Dung Dực cũng không tin vào câu chuyện tìm được thiên tài địa bảo rồi một bước lên mây như thế này, nhưng y phát hiện ra rằng, suốt nhiều ngày nay Mục Nhung hễ rảnh rỗi là lại cầm quyển quái đàm lên ngẫm nghĩ cái gì đó. Hiện giờ thấy hắn dựa vào thành giường cầm quyển sách kia lên ngẫm nghĩ thêm một lần nữa, miệng còn thỉnh thoảng lẩm bẩm lầm bầm vài câu, cứ như thật sự tin vào câu chuyện này vậy, y không khỏi khuyên nhủ: "Gần đây sao ngươi cứ đọc mấy cái quái đàm chí dị này thế, trong đó có câu chuyện nào hay đâu, đọc hoài không thấy phiền à?"
Trong nguyên tác chỉ ghi đại một câu đơn giản để giải thích về lai lịch của Nguyệt Hạ Tuyết Sâm, Mục Nhung chỉ biết lúc Dạ Minh Quân tìm được nó thì có lấy một món tiên khí ra để xua đuổi một oan hồn, hiện giờ mới biết được lai lịch của oan hồn kia, càng nghĩ càng thấy đáng tiếc.
Những gì thiếu niên kia trải qua giống hệt như các nhân vật chính trong tiểu thuyết vậy, nếu cũng gặp kỳ ngộ giống các nhân vật chính đó thì thế giới này nào còn chỗ cho Dạ Minh Quân. Đáng tiếc, thế gian sau trăm ngàn năm chỉ có thể cho ra một nhân vật chính thiên mệnh, trong dòng sông lịch sử dài dằng dặc này vẫn còn rất nhiều thiên tài ôm hận mà chết lắm. Cả Dạ Minh Quân, nếu không có tu vi thông thiên tu được ở tiên giới thì đến thế giới này chắc gì đã sống tốt như vậy.
Nghĩ đến đây, Mục Nhung hồi tưởng lại các kình địch của Dạ Minh Quân một lần, cũng hơi lo lắng đối với cảnh ngộ của bản thân, thế nhưng nói ra cũng không ai hiểu được, đành thở dài với Dung Dực: "Ta chỉ đang cảnh cáo bản thân mình, nhất định phải giấu tài, không được rơi vào hoàn cảnh giống như hắn."
Không ngờ tên ma ốm này xem quái đàm mà cũng tâm đắc được như vậy, Dung Dực nhíu mày, đánh giá thân thể gió thổi thôi cũng ngã của người này, cùng khuôn mặt âm nhu một chút khí khái nam tử cũng không có, chợt không biết hắn lấy đâu ra sự tự tin đó nữa, chỉ cười nói: "Ngươi mà cũng lo lắng vấn đề này ư? Người khác ghen tỵ cái gì của ngươi chứ? Nhiều máu à?"
Lời này nói ra khá là đau lòng, nhưng cũng khiến Mục Nhung nhớ rõ rằng hiện tại mình không phải là Dạ Minh Quân hành động phóng khoáng, chỉ cần không đi chọc con nhỏ bị bệnh công chúa kia thì chắc chắn sẽ không có ai chú ý đến mình.
Cơ mà, hắn không phải là loại người chịu ngồi yên để cho người khác trào phúng, nên lập tức bày ra vẻ mặt lấy lòng cười khen Dung Dực: "Đúng thật, so với ta vốn khiêm tốn ổn trọng, Dung tam thiếu gia thiên phú dị bẩm mới là người nên lo lắng về vấn đề này hơn."
Khiêm tốn ổn trọng? Ngươi ư? Mục Nhung? Bốn chữ này không có chữ nào dính được lên ngươi luôn á!
Nội tâm oán thầm sự vô sỉ của người này một phen, Dung Dực biết người này đang cố làm mình cảm thấy khó chịu, thế nhưng hiện tại quả thật y cũng đang biểu lộ rất nhiều tài năng, chưa kể tính tình chính trực nên gây thù chuốc oán với rất nhiều thiếu niên đồng lứa ở vương thành, nếu không nhờ Dung phủ có quyền có thế, sợ là bọn họ đã không kiềm được mà ra tay với