Mỗi Ngày Phu Nhân Đều Muốn Đổi Phu Quân

Chương 10


trước sau


Cố Doãn Tu ăn tì tì, ăn luôn một nửa chỗ điểm tâm trên bàn. Lục Trường Thanh chỉ nhìn hắn cười nhạt.
 
“Lục tiên sinh, không phải ngài nói là không thu nhận nữ đệ tử sao? Vì sao lại thu nhận Giang Lam Tuyết? Cố Doãn Tu uống một ngụm trà, hỏi.
 
“Thế tử nói rằng có một số chuyện Lam Tuyết vừa hay biết rõ nên muốn đi hỏi nàng. Ta cũng vậy, có một số chuyện nàng tường tận nên ta đã thu nhận nàng.” Lục Trường Thanh nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cố Doãn Tu sửng sốt,  cười nói: “Thì ra ngài bị nàng uy hiếp sao?”
 
Lục Trường Thanh cười cười: “Cũng không được coi là uy hiếp, Lam Tuyết nàng rất được.”
 
Cố Doãn Tu không nói nữa, Giang Lam Tuyết này không giống như trước nữa… Có lẽ nàng nói đúng, do mình không hiểu nàng...
 
Nghe Lục Trường Thanh nói, Cố Doãn Tu càng muốn đi tìm Giang Lam Tuyết nói chuyện rõ ràng.
 
Ngày hôm sau Cố Doãn Tu lại đến.
 
Người mở cửa chính là người hầu hôm qua mời hắn vào uống trà. Mắt nhỏ nhỏ, cười tươi.
 
“Thế tử gia lại đến ạ. Ngài đến tìm Giang công tử phải không?” Tiểu nha hoàn hỏi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn gật đầu: “Hắn có đến không?”
 
“Giang công tử đã đến từ sớm. Lúc này tiên sinh đang giảng bài. Thế tử gia theo ta đến phòng bên đợi.”
 
Cố Doãn Tu thấy khó thở, từ lúc nào mà Cố Doãn Tu ta muốn gặp một người mà phải đi đi lại lại nhiều như thế này. 
 

“Biết rồi.” Mặc dù trong lòng hắn rất không tình nguyện nhưng hắn vẫn đi theo tiểu nha hoàn đi vào.
 
Cố Doãn Tu đợi hai canh giờ. Trong thời gian này người hầu không ngừng mang trà cho hắn, Cố Doãn Tu ngồi vô cùng chán, uống hết chén này đến chén khác. Người của Lục Trường Thanh thật thất lễ, đến điểm tâm cũng không chuẩn bị. Cố Doãn Tu uống đến bụng toàn trà là trà.
 
Cuối cùng người hầu cũng đưa Giang Lam Tuyết đến.
 
Hôm nay nàng mặc một bộ xanh da trời nhạt, không trang điểm xấu xí, cả người sạch sẽ trắng trẻo, trán bảy phần anh khí ba phần thanh tú, môi mọng, đỏ tươi, trên môi nở nụ cười. Cố Doãn Tu nhìn nàng thế mà lại có chút bị thu hút.
 
“Thế tử gia, ngài có vừa ý với trà hôm nay không?” Giang Lam Tuyết không chú ý đến ánh mắt của hắn.
 
“Ừ, khá ngon.” Cố Doãn Tu thu lại ánh mắt của mình, tim tự nhiên đập liên tiếp hai cái, mình bệnh rồi sao, sao lại cảm thấy Giang Lam Tuyết xinh đẹp như vậy...
 
“Thế tử có nếm ra vị khác biệt không?” Giang Lam Tuyết hỏi.
 
Giang Lam Tuyết hỏi như vậy, Cố Doãn Tu liền biết, những gì uống từ sáng đều giờ đến là “bài tập” của Giang Lam Tuyết. Hắn nói: “Trà sáng nay rất bình thường, không biết là do ai pha, uống chơi chơi thì được, chứ để gọi là thưởng thức thì thôi đi.”
 
Giang Lam Tuyết biết đức hạnh của Cố Doãn Tu, cười nói: “Thế tử gia, tốt nhất ngài nghĩ kỹ rồi hẵng nói, nếu không đợi đến lúc thế tử muốn hỏi chuyện ta, ta không nhớ được.
 
Đúng là người lòng dạ hẹp hòi, Cố Doãn Tu oán thầm trong lòng, thế nhưng trên mặt lại cười nịnh nọt: “Vừa nãy ta nói sai rồi, trà lúc nãy không biết là do “tam muội thủ” nào pha? Đúng là chỉ có ở trên trời, ở nhân gian làm gì có loại trà nào cực phẩm như thế này.”
 
“Ừm. Thế còn được.” Giang Lam Tuyết cười vừa ý.
 
“Vậy ngươi có thể cùng ta nói chuyện chưa?” Cố Doãn Tu hỏi.
 
“Nếu như ta không đồng ý, ngày nào ngài cũng đến làm phiền sư phụ ta cũng không tốt. Sư phụ đã cho người chuẩn bị bữa trưa. Chúng ta ăn xong rồi nói sau.” Giang Lam Tuyết nói.
 
Cố Doãn Tu uống cả đống trà, đúng lúc muốn ăn gì đó khác.
 
Ai biết đến lúc ăn trưa, món nào cũng có trà. Lục gia này không thể đến nữa rồi. Cố Doãn Tu tức giận trong lòng.
 
Lục Trường Thanh nói: “Hôm nay thế tử đến, ta đặc biệt cho người làm tiệc trà, mời thế tử thưởng thức.”
 
Ta không muốn! Cố Doãn Tu chống cự trong lòng. Lục Trường Thanh nhất định là cố ý, dựa vào việc cha coi trọng y, cắt gọt mài giũa* hắn như vậy!
 
*Nguyên văn磋磨: ẩn dụ cùng nhau học tập điểm mạnh, khắc phục điểm yếu của nhau
 
“Tiên sinh có tâm.” Thế tử gia vẫn là người có quy củ, được dạy dỗ tốt, cười nhạt nói.
 
Cuối cùng mỗi món hắn  ăn một ít, ăn đi ăn lại đều có vị trà.
 
Ăn xong bữa trưa, người hầu mang ít đồ tráng miệng lên. Cố Doãn Tu nhìn, lại là làm từ lá trà.
 
Lục Trường Thanh lại gọi Giang Lam Tuyết đến pha trà, Cố Doãn Tu vội nói là mình không cần. Hắn cảm thấy nếu như hắn đến nhà Lục Trường Thanh vài lần nữa thì cái thói quen yêu uống trà này của hắn thay đổi luôn mất.
 
Lục Trường Thanh nói chuyện với hai người một lúc rồi bảo hai người đến vườn hoa phía sau nói chuyện.
 
Ánh nắng mùa xuân ấm áp. Khu vườn tràn ngập hoa cỏ, đình ở trên cái bậc cao ở giữa vườn hoa.
 
Hai người ngồi xuống, Giang Lam Tuyết nhìn chung quanh, tầm mắt rộng lớn, nơi này thật thích hợp nói chuyện.
 
Cố Doãn Tu nhìn Giang Lam Tuyết, nhìn bộ dạng thờ ơ, bình thản của nàng, tự nhiên không biết phải hỏi, phải nói cái gì.
 
“Ngươi thật khác trước.” Cố Doãn Tu nghĩ mãi lại nói lại cái câu mà không biết hắn đã nói bao nhiêu lần rồi.
 
Giang Lam Tuyết cười cười: “Ngài nói câu này nhiều lần lắm rồi. Ngược lại, bộ dạng của ngài trông vẫn ăn chơi phóng đãng như kiếp trước. Có vẻ một đời không đủ để ngài ăn chơi lăng nhăng.”

 
“Ta lăng nhăng chỗ nào?” Cố Doãn Tu cao giọng nói.
 
“Không có gì. Ngài thích lăng nhăng như thế nào thì lăng nhăng như thế, không liên quan đến ta.” Giang Lam Tuyết nói
 
Cố Doãn Tu nhìn Giang Lam Tuyết một cách kì lạ: “Thế nên từ trước đến nay ngươi ghét ta vì ta lăng nhăng?”
 
“Không dám.” Giang Lam Tuyết chớp mắt, sờ chén trà trên bàn.
 
Cố Doãn Tu lẩm bẩm: “Chưa từng nghe thấy ngươi nói.”
 
Sao ta có thể chưa nói, chỉ là ngươi không để tâm, Giang Lam Tuyết nghĩ thầm. Thế nhưng chuyện đã qua thì cho qua thôi, có nghĩ mãi thì cũng chỉ là dư thừa, nói chuyện chính quan trọng hơn.
 
“Hoàng thượng kiêng nể Hầu gia, Hầu gia với phu nhân để làm yên lòng Hoàng thượng liền phế bỏ ngài, ngài cam tâm mình bị phế như vậy sao? Ngài vẫn muốn giống y hệt đời trước sao?” Giang Lam Tuyết trực tiếp nói thằng.
 
Cố Doãn Tu phẫn nộ, trợn trừng mắt: “Ai bỏ rơi ai?”
 
“Ngài!” Giang Lam Tuyết nhìn trực tiếp vào hắn, “Ngài không phải hỏi ta sau khi ngài qua đời đã xảy ra chuyện gì sao, những chuyện khác không quan trọng, quan trọng nhất vẫn là Ngân Châu bị Tây Lăng tấn công.”
 
“Cái gì?” Cố Doãn Tu thất thần.
 
“Ngài nghĩ rằng mầm tai hoạ ở đâu?” Giang Lam Tuyết hỏi.
 
Cố Doãn Tu lờ mờ:

“Không thể trách ta! Ta chết cũng chết rồi.”
 
“Người bị trách cứ rất nhiều, đương nhiên ngài là một trong số đó.” Giang Lam Tuyết cười nói.
 
Cố Doãn Tu nhìn chằm chằm nàng, rất lâu sau mới nói: “Ngươi… Ngươi nói đúng. Ta có vẻ như thật sự không biết gì về ngươi. Ngươi yên tâm. Đời này ta nhất định không vô dụng.”
 
Giang Lam Tuyết gật gật đầu: “Vậy ngài định làm như nào?”
 
Thấy Cố Doãn Tu ngập ngừng không nói, Giang Lam Tuyết  cười cười: “Không tiện nói thì thôi.”
 
Ai biết được Cố Doãn Tu lại nói: “Đều là phu thê già với nhau, có gì mà không tiện. Chỉ là tạm thời nói không ra được...”
 
“Chú ý lời nói của ngài.” Giang Lam Tuyết nhìn hắn.
 
“Đúng đúng đúng. Ta đúng thật không nghĩ đến ngươi lại có những tâm tư như thế này.” Mới có mấy ngày ngắn ngủi, tất cả những lời nói hành động của Giang Lam Tuyết đã làm tan biến mọi cách nhìn kiếp trước Cố Doãn Tu với nàng, “Kiếp trước ngươi lại không nói gì cả…”
 
Giang Lam Tuyết trừng mắt nhìn hắn: “Kiếp trước của ta, là một cô nương mới mười bốn tuổi không biết gì cả, mà hiện giờ cộng lại ta đã hơn chín mươi tuổi rồi! Có thể giống nhau sao? Hiện tại ngài không thấy ta giống với kiếp trước, là bởi vì bản chất của ta vốn không phải là một cô bé.”
 
Có Doãn Tu tính toán một chút, ghen ghét đố kị nói: “Ngươi vậy mà sống đến tận tám mươi tám tuổi.”
 
“Chuyện đó không quan trọng.” Giang Lam Tuyết cảm thấy có những người dù sống đến hai đời nhưng bản chất vẫn không thay đổi. “Ngài nói ngài không muốn vô dụng, vậy có một chuyện ta nghĩ để ngài làm là tốt nhất.”
 
“Chuyện gì?” Cố Doãn Tu thấy vẻ mặt của nàng nghiêm túc, cũng trở nên nghiêm túc hơn.
 
“Ngài có biết áo giáp rèn lạnh(1) và nỏ Thần Tí (2) của Tây Lăng không?” Giang Lam Tuyết hỏi.
 
“Đương nhiên là ta biết! Áo giáp tinh xảo kiên cố, nỏ Thần Tí có thể bắn xa,  uy lực lớn. Ta nhớ khi đó quân Trấn Viễn của phụ thân chịu thiệt rất nhiều.” Cố Doãn Tu nói.
 
Giang Lam Tuyết gật gật đầu: “Ngài nói đúng, nhưng ngài không biết, kỹ thuật rèn lạnh này với cung nỏ là do chúng ta truyền đến Tây Lăng.”
 
“Còn có chuyện này sao? Sao ta không biết? Ài, ta qua đời quá sớm!” Cố Doãn Tu thở dài.
 

Sự thật là Cố Doãn Tu chết sớm hơn Giang Lam Tuyết nhiều năm…
 
Giang Lam Tuyết nói: “Giờ thì ngài biết rồi.  Người này ở thành Ngân Châu.”
 
“Sao ngươi lại biết?” Cố Doãn Tu hỏi.
 
“Ngài đừng quan tâm sao ta lại biết, dù gì chuyện này cũng là sự thật. Cho đến giờ hai vật này vẫn chưa được làm ra. Ngài nhất định phải tìm cho được người thợ rèn này, tuyệt đối không để cho hắn rơi vào tay của người Tây Lăng. Ta cũng đã đi tìm nhưng không tìm thấy. Năng lực của ta có hạn, nhưng ngài thì không thế.” Nàng nói xong liền nhìn Cố Doãn Tu.
 
Cố Doãn Tu bị những lời nàng nói làm cho hổ thẹn, gật đầu liên tục: “Được, ta nhất định sẽ tìm thấy hắn ta.”
 
“Ta chỉ biết người này họ Ô, nghe nói hắn mở một tiệm rèn ở Ngân Châu, không biết vì nguyên do gì mà động chạm quan tư, chạy đến Tây Lăng, còn cụ thể xảy ra chuyện gì, ngày nào tháng nào thì ta không biết.” Giang Lam Tuyết nói.
 
“Ngươi yên tâm! Ta nhất định sẽ tìm thấy người đó!” Cố Doãn Tu bảo đảm lần nữa.
 
“Ừm. Những gì ta muốn nói đã nói hết rồi.  Ngài là thế tử Trấn Viễn Hầu, ta tin chuyện này ngài nhất định làm được. Ngài muốn hỏi gì nữa không?”
 
Cố Doãn Tu nghe  lời mà  Giang Lam Tuyết nói xong, nghĩ lại những điều mình muốn hỏi, cảm thấy dễ dàng có thể đoán ra, muốn hỏi nhưng không hỏi được.
 
Giang Lam Tuyết thấy Cố Doãn Tu không nói gì, lại nói: “Không phải ngài có chuyện muốn hỏi ta sao? Nếu ngài không muốn hỏi gì thì ta đi đây.”
 
Cố Doãn Tu nhìn Giang Lam Tuyết muốn đi liền vội vàng nói: “Đừng đi, có chuyện muốn hỏi.”
 
“Vậy ngài nói nhanh.” Giang Lam Tuyết nói.
 
“Lục tiên sinh nói ngươi biết chuyện của y, chuyện gì vậy?” Cố Doãn Tu tạm thời không biết nói gì bèn hỏi chuyện này, hắn nghi ngờ giữa hai người có chuyện gì đó…
 
“Chuyện này liên quan đến người khác, không tiện nói cho ngài.” Giang Lam tuyết nói.
 
“Phu thê già…”
 
“Cố Doãn Tu!” Giang Lam Tuyết tức giận, “Ngài còn nói nữa là ta đi luôn đấy.”
 
“Được rồi, ta không nói nữa.” Cố Doãn Tu cũng không biết tại sao, hình như bản thân so với Giang Lam Tuyết thấp hơn một đoạn. “So với những gì ta muốn hỏi ngươi, ta cảm thấy những điều ngươi nói hôm nay mới quan trọng nhất. Người này không chừng liên quan đến vận mệnh quốc gia của Đại Lương chúng ta. Giang tam, không nghĩ rằng người sống lại kiếp này lại có suy nghĩ yêu nước trong lòng như thế này.”
 
“Năng lực ta có hạn, vận mệnh quốc gia của Đại Lương ta cũng không phải là do nữ nhân như ta có thể thay đổi.” Giang Lam Tuyết nhìn Cố Doãn Tu cứ như là Cố Doãn Tu có thể thay đổi vận mệnh quốc gia Đại Lương vậy. Quả nhiên, Giang Lam Tuyết lại nói: “Ngài không giống. Ngài được ông trời ưu ái, Đại Lương hưng thịnh là vì quân Trấn Viễn, bại, cũng do quân Trấn Viễn.”
 
Cố Doãn Tu bị nàng nói như vậy, trong lòng dâng lên hào khí muôn trượng, hận không thể mang quân ngay lập tức ra trận. Cố Doãn Tu nghĩ kiếp trước Giang Lam Tuyết nhờ danh tiếng của hắn mà hưởng một đời vinh hoa phú quý, bản thân mình chẳng phải cũng thơm lây danh tiếng của cha sao.
 
“Ngươi nói đúng!” Cố Doãn Tu liên tục gật đầu.
 
Giang Lam Tuyết nhìn hắn đột nhiên nghĩ về con trai nhỏ của mình. Thằng bé rất giống Cố Doãn Tu, ngang bướng giống hắn, vừa làm người ta ghét… vừa khiến người ta thích.

Là loại nỏ được phát minh ra ở thời Bắc Tống (Trung Quốc).




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện