Ngay khi Cố Doãn Tu vừa đi thì bên Giang gia lập tức trở nên ồn ào. Chu thị trách Giang Kế Thiện làm bà ta mất mặt, Giang Kế Thiên lại trách Chu thì không hiểu lễ nghĩa mà làm phiền Thế tử gia, Chu thị lại nói Cố Doãn Tu ra vẻ kiêu ngạo... Hai người cãi nhau, người này nói một câu người kia cãi một câu. Cuối cùng bọn họ lại đổ hết tội lên đầu Giang Lam Tuyết, nếu không phải vì nàng, Cố Doãn Tu sẽ không đến Giang gia, đặc biệt là Giang Lam Hân, nói cái gì mà Giang Lam Tuyết câu dẫn thế tử gia đều phun hết ra.
Giang Lam Tuyết lạnh lùng im lặng nhìn bọn họ cãi nhau, chỉ khi nghe thấy Giang Lam Hân nói mình câu dẫn Cố Doãn Tu, nàng không thể nghe nổi nữa mới kéo Giang Kế Viễn đang khuyên bọn họ đừng cãi nhau nữa đi về. Chu thị vẫn đang mắng nhiếc ở đằng sau, nói gì mà Giang Lam Tuyết không chú ý giữ gìn lời nói hành động của mình... Những người này chính là như vậy, rõ rành rành là mình sai, mất mặt liền giận cá chém thớt, đổ tội lên người khác, cũng chỉ để thỏa mãn cái chông chênh trong lòng.
Hôm nay Giang Lam Tuyết có chút mệt, vốn dĩ không muốn nhiều lời với bọn họ thế nhưng Giang Kế Viễn nghe thấy lời của Chu thị liền tức giận, bỏ tay của Giang Lam Tuyết ra, quay lại gian chính.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đại ca! Lời đại tẩu nói huynh đều nghe thấy cả rồi! Sao những chuyện này có thể đổ hết lên đầu Lam Tuyết?” Giang Kế Viễn tức giận nói.
Giang Kế Thiên còn đề cập đến việc Giang Lam Tuyết bấu víu Hầu phủ, tất nhiên là sẽ không thể nói gì được rồi. Giang Lam Tuyết không cố ý giữ gìn hành động lời nói của mình, như thế Hầu Phủ muốn trách cũng không trách được. Giang Kế Thiên vội nói: “Đại tẩu của đệ hồ đồ rồi, ta thay mặt nàng xin lỗi Lam Tuyết. Lam Tuyết, đừng so đo với bá mẫu của con.”
Chu Thi trộm nghĩ, ngộ nhỡ việc Giang Lam Tuyết có quan hệ với Hầu phủ là thật thì quả là dại dột khi đắc tội với nàng, đành phải nói: “Bá mẫu cũng không có ác ý gì, Lam Tuyết đừng để bụng.”
Nếu như phụ thân bảo vệ nàng như vậy dĩ nhiên Giang Lam Tuyết cũng không thể không bày tỏ thái độ: “Hôm nay Lam Tuyết cũng sai, vừa nãy con cũng thưa tội với Thế tử gia rồi nên về sau hắn sẽ không đến nữa. Hầu phủ là nhà hào môn, không phải là nhà mà người dân thường như chúng ta dính đến được thế nên đại bá với đại bá mẫu không phải nghĩ nhiều, đừng để người ngoài làm tan vỡ tình cảm gia đình của nhà chúng ta.”
Giang Lam Tuyết nói nhiều như vậy nhưng bọn họ chỉ lọt tai ba chữ “không đến nữa”.
Cha con Giang Kế Thiên, Giang Lam Hân đồng thanh: “Thế tử không đến nữa?”
“Không đến thì không đến, vốn dĩ là không nên đến.” Giang Kế Viễn ở bên nói. Ông luôn cảm thấy bởi vì Cố Doãn Tu nhận ra Giang Lam Tuyết là nữ nên mới đến đây. Người phóng đãng như hắn ta, tốt nhất là đừng đến!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Phụ thân nói đúng.” Giang Lam Tuyết cũng nói.
“Sao có thể như thế được, do chúng ta thất lễ, dù sao chúng ta cũng phải tìm Thế tử gia nhận lỗi! Lam Tuyết con hãy mời Thế tử đến nhà chúng ta lần nữa, chúng ta nhận tội với Thế tử.” Giang Kế Thiên nói.
Giang Lam Tuyết cười, đại bá của nàng, bao nhiêu năm nay đều bị Chu thị đè đầu cưỡi cổ, luôn muốn dựa vào nhà quyền cao chức thế, chèn ép lại Chu thị. Hôm nay Cố Doãn Tu đến nhà dĩ nhiên là ông ta không thể bỏ qua cơ hội này.
“Đại bá, từ trước đến nay con chỉ nghe thấy đến nhà người ta nhận tội, chưa bao giờ nghe thấy mời người ta đến nhà để mình nhận tội” Giang Lam Tuyết nói.
“Lam Tuyết nói đúng, đại ca, Hầu phủ không phải là nhà mà chúng ta có thể dính vào. Hôm nay Lam Tuyết cũng mệt rồi, chúng ta xin lui trước.” Giang Kế Viễn dứt lời liền mang Giang Lam Tuyết đi.
Sự bảo vệ của Giang Kế Viễn đã rót vào lòng Giang Lam Tuyết một dòng chảy ấm áp. Kiếp trước sau khi nàng gả cho Cố Doãn Tu chưa được hai năm đã phải đến Kinh thành, núi cao sông dài, cha mẹ có lòng quan tâm nhưng cũng không thể chăm sóc được. Giang Lam Tuyết nghĩ, đời này cho dù có chuyện gì nàng cũng không thể rời xa cha nương.
Gian chính náo loạn như thế, Nhị phu nhân Vi thị chắc chắn đã nghe thấy nhưng bà không phải là người thích náo nhiệt cho nên cũng không qua bên đó. Bà vừa nhìn thấy hai cha con trở về liền vội vàng hỏi. Giang Kế Viễn nói hết tất cả chuyện hôm nay cho Vị thị nghe.
Vị thị nghe xong, cau mày nói: “Đại tẩu thật quá đáng, vô cùng vô lý.”
“Còn con bé Lam Hân, tuổi còn nhỏ vừa nghe thấy thế tử đã nũng nịu õng ẹo, nào đâu giống cô nương nhà gia giáo.” Giang Kế Viễn nói.
Vi Thị : “Lam Tuyết, con không có gì với thế tử đúng chứ?”
“Nương, thế tử nghĩ con là nam nên mới đến. Hầu phủ nhà người ta là gia đình như thế nào chứ, còn cần mặt mũi hơn nhà chúng ta sao? Người nghĩ nhiều rồi. Thế tử gia nghĩ con là nam, muốn cùng con kết nghĩa huynh đệ thôi!” Giang Lam Tuyết nói.
Vi thị vẫn cau mày: “Đều do con ham chơi mà gây ra chuyện này. Vậy còn vị tiên sinh họ Lục kia? Không phải là y đã thu nhận con làm đệ tử sao? Có nhận ra con là nữ không?”
“Tiên sinh nhãn tuệ như đuốc(1), vừa nhìn đã nhận ra con là nữ.” Giang Lam Tuyết cười nói.
“Hay là.... Hay là đừng đi nữa...” Vị thi đồng ý cho nàng tham gia là muốn cho nàng ra ngoài chơi, căn bản là bà không nghĩ nàng bị Lục Trường Thanh nhìn trúng, bà có chút hối hận rồi.
“Sao có thể như thế, chuyện tốt như thế này, sao có thể không đi được!” Giang Kế Viễn nói.
“Đúng vậy, nương, người yên tâm. Giờ con là Giang Lam, là nam nhân.” Giang Lam Tuyết nói.
Vi thị thở dài: “Một người lớn như vậy…”
Giang Lam Tuyết biết mẫu thân mình lo lắng cái gì, liền nói: “Nương người yên tâm, con biết chừng mực.”
Vi thị chỉ có một mình sao có thể nói được phụ thân hai người, chỉ có thể đồng ý chuyện này. Thế nhưng bà vẫn không yên tâm nên lặng lẽ gọi Vân Thi đến, yêu cầu mỗi ngày sau khi về nhà đều phải nói toàn bộ chuyện hôm đó Giang Lam Tuyết làm gì ở ngoài cho bà nghe.
Chuyện Giang Lam Tuyết hóa thân thành Giang Lam đi theo Lục Trường Thanh học nghệ đã được quyết định. Sáng ngày hôm sau, Vi thị chuẩn bị quà lễ rất dày, bảo Giang Kế Viễn mang Giang Lam Tuyết đến chỗ ở của Lục Trường Thanh.
Vi thị mất cả đêm để may