Mỗi Ngày Phu Nhân Đều Muốn Đổi Phu Quân

Chương 29


trước sau


Giang Lam Tuyết đứng trước cửa sững sờ, tình thế tiến thoái lưỡng nan, Giang Bình Nghĩa đang dắt nai con lại đây.
 
“Hử, sao tỷ tỷ lại đứng ở chỗ này, tỷ phu trở về rồi sao? Hắn không cần nai con nữa sao?” Giang Bình Nghĩa nói.
 
Giang Lam Tuyết vội quát lớn: “Đệ gọi bậy bạ gì đấy!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bên trong hai phu thê Giang Kế Viễn cùng Vi Vĩnh Xương đều nghe được hai tỷ đệ nói chuyện.
 
“Lam Tuyết vào đi.” Vi thị nhìn Vi Vĩnh Xương nói.
 
Giang Lam Tuyết chỉ cảm thấy chân mình nặng đến mức không nâng lên được, tam biểu ca đang ở bên trong, lúc này hắn nhất định đã biết hôn sự của mình và Cố Doãn Tu. Hắn sẽ nghĩ như thế nào?
 
Giang Lam Tuyết đẩy cửa ra đi vào, chỉ thấy Vi Vĩnh Xương vẫn cười như trước.
 
“Biểu muội.” Vi Vĩnh Xương gọi một tiếng.
 
Cổ họng Giang Lam Tuyết sít lại, khô khốc gọi: “Biểu ca.”
 
Vi Vĩnh Xương cười cười với Giang Lam Tuyết: “Ta đi ngang qua Ngân Châu nên tới đây thăm mọi người.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cuối năm rồi còn đi đâu được mà đi qua Ngân Châu chứ. Thì ra tam biểu ca cũng biết nói dối.
 
Cố Doãn Tu vẫn ngồi ở phòng khách nhỏ, nhìn chằm chằm cây trâm hắn làm, lúc nãy Giang Lam Tuyết cũng không mang đi. Cái trâm này là hắn học được từ một vị tướng quân trong quân doanh. Cứ lúc nào rảnh rỗi là vị tiểu tướng quân kia sẽ tự mình làm trâm ngọc cho thê tử của mình, thấy thế Cố Doãn Tu cũng đi theo hắn học làm trâm. Đáng tiếc điêu khắc không được tốt, một khối ngọc đen tốt nhất bị hắn điêu khắc thành như vậy, thảm nào Giang Lam Tuyết không thích.
 
Hay là hắn mang về rồi sửa lại…
 
Cố Doãn Tu đi qua bên đó cầm lấy cái trâm ngọc rồi nhét lại vào trong ngực.
 
Thế nhưng từng người đi đều không quay về? Cố Doãn Tu cảm thấy có chút kỳ lạ, nếu đợi thêm nữa trời cũng sắp tối rồi.
 
Cố Doãn Tu đi ra khỏi phòng khách, trong viện cũng không có một ai
 
Hạ nhân Giang gia cũng không ít, khó khăn lắm mới gặp một nha hoàn, hắn vội hỏi: “Ngươi đứng lại, chủ nhân của các ngươi đi đâu hết rồi?” 
 
“Thưa thế tử gia, là tam công tử  nhà ngoại của phu nhân đến chơi, bọn họ hiện tại đều ở trong phòng của lão gia cùng phu nhân.” Nha hoàn trả lời.
 
Cố Doãn Tu sững sờ  tại chỗ, tam công tử, hẳn là chính là vị mà lần trước ở huyện Thanh Sơn hắn nhìn thấy, biểu ca Giang Lam Tuyết. Cố Doãn Tu cảm thấy ghen ghét, đều đi gặp vị tam công tử, không để ý đến hắn? Cố Doãn Tu vừa tức vừa bực, đây là gì!
 
Cố Doãn Tu tức giận đến mức muốn phất tay áo bỏ về, nhưng hắn lại muốn biết vị tam công tử , tam biểu ca này không ở nhà chuẩn bị ăn tết tới Ngân Châu làm cái gì? Cố Doãn Tu không nhúc nhích cứ đứng ở Tây viện.
 
Vẫn là Giang Kế Viễn trước hết nghĩ đến thế tử vẫn còn ở trong phủ, bèn đi ra trước.
 
Giang Kế Viễn thấy Cố Doãn Tu đứng một mình ở trong viện, trong lòng biết bọn họ đã thất lễ, vội tiến đến hỏi: “Sao thế tử lại đứng đây một mình?”
 
Cố Doãn Tu cười cười: “Ta ở phòng khách nhỏ đợi một lúc lâu thấy các ngươi đều đi mà không quay lại, ta đành phải đợi ở trong sân. Vừa rồi nghe tiểu nha hoàn nói trong phủ có khách quý đến?”
 
Giang Kế Viễn vẫn không biết Cố Doãn Tu đi Thanh Sơn đi tìm Giang Lam Tuyết liền nói: “Là nhà một đứa cháu bên nhà mẹ đẻ Nhị thẩm, đi ngang qua Ngân Châu tiện đến thăm chúng ta.”
 
Đi ngang qua? Cố Doãn Tu không tin, hắn lại cười cười: “Tam tiểu thư cũng ở đó?”
 
Giang Kế Viễn có chút xấu hổ: “Đúng vậy, biểu huynh muội khó lắm mới có cơ hội gặp mặt, bọn họ ở đó nói chuyện mấy câu.”
 

Cố Doãn Tu gật gật đầu: “Thì ra là vậy. Ta chờ tam tiểu thư một chút, nói lời tạm biệt với nàng.”
 
Vốn dĩ Giang Kế Viễn muốn dỗ Cố Doãn Tu về nhưng hiện tại hắn muốn ở đây chờ, cũng không thể đuổi người đi được.
 
“Vậy thế tử đi đến phòng khách chờ đi, ta gọi Lam Tuyết tới.” Giang Kế Viễn nói.
 
“Không cần, ta liền đứng ở đây. Nhị thúc cũng đừng đi gọi, huynh muội bọn họ mãi mới được gặp nhau.” Mặc dù trong lòng Cố Doãn Tu ghen ghét, trên đầu bốc hỏa, dưới lòng bàn chân mọc rễ, đứng ở đó bất động.
 
Giang Kế Viễn đành phải đứng chờ cùng hắn.
 
Vi Vĩnh Xương cũng không nói chuyện được với Giang Lam Tuyết bởi vì Giang Bình Nghĩa cứ quấn lấy hắn nói chuyện. Vi Vĩnh Xương cũng rất kiên nhẫn cùng Giang Bình Nghĩa nói chuyện, Vi thị thường xuyên liếc mắt xem Giang Lam Tuyết, lại liếc mắt nhìn Vi Vĩnh Xương. Bà không nhìn ra sự đau lòng nào trên mặt Vi Vĩnh Xương, hắn vẫn luôn cười như trước kia. Vi thị nhìn hai người, trong lòng nhói đau, trước khi Giang Lam Tuyết đến Vi Vĩnh Xương hỏi bọn họ, biểu muội thật sự phải cùng thế tử đính hôn sao? Vi thị nói chuyện Hoàng thượng ban hôn cho y nghe, bà nhìn thấy ánh lửa vẫn còn le lói trong mắt hắn dập tắt ngay tức khắc, thế nhưng hắn vẫn cười nói: “Hóa ra là sự thật, vậy thì chúc mừng tiểu cô cô cùng biểu muội.”
 
Trời đã tối hẳn, đèn lồng trong viện cũng đã được thắp sáng, Cố Doãn Tu cùng Giang Kế Viễn còn đứng ở trong sân.
 
Nai con có lẽ là lâu chưa thấy được chủ nhân, có chút bực bội, kêu hai tiếng, Giang Bình Nghĩa lúc này mới ai nha một tiếng: “Nai con đừng kêu, ta mang ngươi đi tìm tỷ phu. Chết rồi! Trời đã tối rồi, tỷ phu còn ở đó sao?”
 
Lời nói của trẻ con vô tư, nghe xong trong lòng người lớn lại giống như bị dao cắt.
 
Vi thị cùng Giang Lam Tuyết đều cho rằng Cố Doãn Tu đã về rồi.
 
Giang Bình Nghĩa dắt nai con đi vào trong viện, thấy cha hắn cùng tỷ phu đứng ở đó tựa như hai người gỗ. 
 
“Hửm, tỷ phu, ngươi còn ở đây sao? Vừa rồi đệ cùng tam biểu ca nói chuyện nên quên mất, xin lỗi tỷ phu.” Giang Bình Nghĩa đưa nai con cho Cố Doãn Tu.
 
Vẫn là tiểu hài tử ngoan ngoãn, kêu một tiếng tỷ phu làm cho lòng hắn thoải mái hơn hẳn.
 
“Cha, tỷ phu, hai người đứng ở chỗ này làm gì?” Giang Bình Nghĩa cảm thấy khó hiểu, hỏi.
 
Thật ra Giang Kế Viễn đã khuyên hắn hai lần nhưng Cố Doãn Tu vẫn không ra về. Giang Kế Viễn cũng không có cách nào khác chỉ có thể cùng hắn đứng đây đợi.
 
“Đi chơi đi!” Giang Kế Viễn là muốn Giang Bình Nghĩa có thể trở về thông báo bọn họ một tiếng, bảo Lam Tuyết chạy nhanh tới đây.
 
Giang Bình Nghĩa lại trở về phòng, vừa đi vào Giang Bình Nghĩa đã nói: “Cha cùng tỷ phu vẫn đang đứng ở trong viện, không biết bọn họ đang làm gì.”
 
Vi thị cùng Giang Lam Tuyết sửng sốt, thế mà hắn vẫn chưa về, còn đứng ở trong viện đợi bọn họ.
 
Vi Vĩnh Xương cười cười: “Con cũng nên về rồi.”
 
“Đã trễ thế này còn đi đâu? Ở lại một đêm rồi ngày mai đi cũng không muộn! Buổi tối không an toàn!” Vi thị nói.
 
“Không sao đâu ạ, có Trấn Viễn Hầu ở Ngân Châu, vô cùng an toàn.” Vi Vĩnh Xương đứng dậy cười.
 
Hắn đi đến trước mặt Giang Lam Tuyết, Giang Lam Tuyết nhìn hắn.
 
“Biểu muội, ta đi đây, ngươi bảo trọng.” Vi Vĩnh Xương cười ha hả mà nói.
 
Giang Lam Tuyết nhìn Vi Vĩnh Xương, một câu cũng nói không nên lời, chỉ gật gật đầu, rồi cúi thấp đầu.
 
“Tiểu cô cô, con về đây, cha nương còn đang chờ con ở nhà.” Vi Vĩnh Xương cười cười, xoay người rời đi.
 
Vi Vĩnh Xương đi ra khỏi phòng đi qua sân, nhìn thấy Giang Kế Viễn cùng Cố Doãn Tu.
 
“Tiểu dượng, con đi về trước.” Vi Vĩnh Xương nói với Giang Kễ Viễn.
 
“Đã trễ thế này rồi, ngày mai rồi về.” Giang Kế Viễn nói.
 
“Thôi ạ, cha mẹ con sẽ lo lắng.” Vi Vĩnh Xương nói.
 
Giang Kế Viễn vội giới thiệu Cố Doãn Tu: “Vĩnh Xương, đây là thế tử Trấn Viễn Hầu. Biểu muội con với…”
 
Vi Vĩnh Xương cười cười chào hỏi Cố Doãn Tu, không có nói ra chuyện bọn họ đã từng gặp qua.
 
Vi Vĩnh Xương cũng không quay đầu lại mà đi, lúc Giang Lam Tuyết từ trong phòng đi ra, Vi Vĩnh Xương đã đi đến cửa của Tây viện
 
Cố Doãn Tu nhìn Giang Lam Tuyết dưới cửa hiên, đèn lồng chiếu rọi xuống nàng, đẹp vô cùng, nàng không khóc, nhưng cả người bao phủ sự đau buồn, giống như tất cả điều vui trên thế gian này đều không thể làm nàng vui được. Tim Cố Doãn Tu bị như bị đâm một nhát, cây trâm bằng ngọc đen dính trên ngực hắn, bị đâm đến đau đớn.
 
Cố Doãn Tu không nói gì, cũng bước ra về.
 
Trong viện chỉ còn lại ba người Giang gia. Vi thị không nhịn được khóc thành tiếng: “Đây là nghiệp chướng gì vậy!”
 
Tuy Giang Lam Tuyết không khóc nhưng nàng chậm rãi bước về phòng của mình, nằm lên trên giường.
 
Giang Kế Viễn bước đến bên Vi thị: “Nàng đừng khóc, đi xem con gái chúng ta đi.”
 
Vi thị lau nước mắt nói: “Vĩnh Xương một mình đi về nhà không sao chứ?”
 
“Nàng yên tâm, Vĩnh Xương rất thông minh, lại có quyền cước công phu, sẽ không có việc gì đâu.” Giang Kế Viễn trấn an nói.
 
“Vậy phía thế tử phải làm như thế nào bây giờ? Hắn có phải đã hiểu lầm không?” Vi thị lại nói.
 
Giang Kế Viễn cũng khó hiểu: “Không hẳn, chẳng lẽ hắn đã biết trước?”
 
“Sao hắn lại đứng chờ ở trong viện, sau đó lại đi về mà không nói một lời nào.” Vi thị nói.
 
“Ai nha, đừng lo nữa. Trước tiên đi xem con gái đã.” Giang Kế Viễn đỡ Vi thị đi vào phòng Giang Lam Tuyết.
 
Giang Lam Tuyết nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, trước mắt là một cánh đồng hoa sơn cúc mênh mông. Ngay trước đó, nàng cảm thấy bản thân mình không thích tam biểu ca nhiều đến thế, chẳng qua là tham lam sự tốt đẹp của hắn cho nên đến nước mắt của chính bản thân mình nàng cũng không dám để cho tam biểu ca nhìn thấy, miễn cho tam biểu ca hiểu lầm bản thân mình thích y rất nhiều. Thế nhưng khi bóng lưng của tam biểu ca biến mất sau cánh cửa của Tây viện, nàng lại cảm thấy khổ sở như vậy.
 
Phu thê Giang Kế Viễn đi đến trước giường Giang Lam Tuyết, Vi thị ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng hỏi: “Lam Tuyết, con không sao chứ?”
 
Giang Lam Tuyết yên lặng mà lắc đầu, nàng không có việc gì, nàng rất tốt.
 
“Nương biết trong lòng con đang rất buồn. Con cứ khóc đi, đừng có nhịn trong lòng, nương cũng khổ sở.” Vi thị nói xong, chính mình lại là người khóc trước.
 
“Nương, đừng khóc, người xem, tam biểu ca vẫn luôn cười mà.” Giang Lam Tuyết nói.
 
Vi thị nghe xong càng khóc dữ dội hơn.
 
Giang Kế Viễn có chút không nhịn được, nói: “Được rồi. Nàng đừng khóc nữa, thế tử cũng tức giận mà bỏ về đấy.”
 
Vi thị ngẫm lại đúng thật là bọn họ hôm nay thất lễ với thế tử, chậm rãi lau nước mắt nói: “Mùng Ba đầu năm phu nhân mở tiệc chiêu đãi chúng ta, đến lúc đó thiếp giải thích với thế tử.” 
 
“Được. Chúng ta ra ngoài trước đi, để con gái nghỉ ngơi một lát.” Giang Kế Viễn kéo Vi thị đi ra ngoài.
 
Bởi vì chuyện này, đến ăn Tết Giang gia cũng không vui vẻ.
 
Năm nay Vi thị không về nhà mẹ đẻ. Bà biết nhà mẹ đẻ sẽ không trách bà, nhưng bà không biết phải đối mặt với đứa trẻ Vĩnh Xương kia như thế nào. Vĩnh Xương quá ngoan ngoãn, quá hiểu chuyện.

 
Sáng sớm mùng Na, xe ngựa Hầu phủ tới đón bốn người Giang gia.
 
Giang Lam Tuyết mặc trên người bộ đồ mới được may từ vải mà Hầu phủ đem tặng, trang sức trên người cũng là đồ mà Hầu phủ tặng. Do đó trang điểm lên, nàng mang phong thái quý tộc đến bức người.
 
Vi thị nhìn con gái, sắc mặt lãnh đạm, không thấy sự vui vẻ nào, ngẫm lại vẫn khuyên nhủ nàng: “Năm mới, lại là lần đầu nhà chúng ta tới nhà họ làm khách, con vẫn nên vui vẻ một chút.”
 
Giang Lam Tuyết cười cười: “Con đâu có không vui.”
 
“Chẳng nhẽ nương lại không biết con vui vẻ hay không sao?” Vi thị thở dài.
 
Giang Lam Tuyết thở ra một hơi, lại nhìn nương nàng cười cười: “Như vậy được không ạ?”
 
Vi thị cầm tay Giang Lam Tuyết: “Con người phải nhìn về phía trước, nếu đã không thể quay lại thì phải hướng về phía trước mà đi. Lam Tuyết nhà chúng ta thông minh, không cần nương nói nhiều cũng hiểu.”
 
Giang Lam Tuyết gật gật đầu, chỉ là muốn giữ sức lực để tiến về phía trước thì phải có một khoảng thời gian hoãn lại.
 
Tới Hầu phủ, cửa giữa Hầu phủ mở rộng, Hầu phu nhân cùng Cố Doãn Tu tự mình tới đón tiếp bọn họ. Trong lòng Giang Kế Viễn cùng Vi thị đều hiểu rõ, Hầu phủ thật sự coi trọng con gái nhà mình.
 
Hầu phu nhân vừa thấy Giang Lam Tuyết đã tiến lên nắm chặt lấy tay nàng: “Con tới rồi, hôm nay trang điểm ăn mặc xinh đẹp vô cùng.”
 
Giang Lam Tuyết cười cười: “Là do phu nhân khéo chọn đồ với trang sức.”
 
“Cũng chỉ có con mới thể hiện được hết vẻ đẹp của chúng! Thật tốt!” Hầu phu nhân càng nhìn càng thích, đáng tiếc năm nay mới mười lăm, còn phải chờ hai năm nữa mới đón được nàng vào phủ!
 
Không nhìn ra biểu cảm trên mặt của Cố Doãn Tu. Hắn khách khí chào hỏi với phu thê Giang Kế Viễn.
 
Hầu phu nhân nắm tay Giang Lam Tuyết đi vào trong. Tới phòng khách của Hầu phủ, Hầu phủ sắp xếp chỗ ngồi cho bọn họ, mời trà với điểm tâm.
 
Ăn được một chút, Hầu phu nhân cười ha hả nói: “Doãn Tu, ngươi mang Lam Tuyết đi dạo một chút, cho nàng quen thuộc nhà chúng ta. Không cần hai đứa ở cùng bọn ta.”
 
Cố Doãn Tu nhìn Giang Lam Tuyết, mặc dù

trên mặt nàng vẫn mang nụ cười khéo léo, thế nhưng không rõ là buồn hay vui. Cố Doãn Tu đã quá quen thuộc với Giang Lam Tuyết như thế này rồi... kiếp trước hơn nửa đời nàng đều mang vẻ mặt đấy.
 
Vi thị nghĩ vừa hay cho hai người bọn họ thêm gần nhau, liền nói: “Con cùng thế tử đi đi.”
 
Giang Lam Tuyết cười gật gật đầu, đứng dậy hành lễ cáo lui.
 
Hai người ra khỏi phòng khách, đi chưa được mấy bước, Cố Doãn Tu liền nói: “Nàng cùng ta tới, ta có việc cùng ngươi nói.”
 
“Đi chỗ nào, nói cái gì?” Giang Lam Tuyết không biết Cố Doãn Tu lại muốn làm gì, trong lòng có chút không muốn.
 
Cố Doãn Tu cười: “Sao? Nàng còn sợ ta làm gì nàng sao?”
 
Giang Lam Tuyết trừng hắn một cái: “Ta chỉ là đến việc qua loa lấy lệ với ngươi ta cũng lười nữa.”
 
“Theo ta đi, đi rồi nàng sẽ biết.” Cố Doãn Tu nói xong liền đi thẳng về phía trước. 
 
Giang Lam Tuyết liền theo đi hắn.
 
Không đi bao xa, Giang Lam Tuyết liền phát hiện đây là đường đi đến viện của Cố Doãn Tu. Giang Lam Tuyết gọi Cố Doãn Tu dừng lại: “Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì.”
 
Cố Doãn Tu nhìn Giang Lam Tuyết: “Mang nàng đi gặp một người.”
 
“Ai?” Giang Lam Tuyết nghi hoặc.
 
“Đi rồi sẽ biết.” Cố Doãn Tu nói.
 
Giang Lam Tuyết đành phải đi theo hắn.
 
Trong trí nhớ của Giang Lam Tuyết, trong viện của Cố Doãn Tu oanh oanh yến yến nha hoàn lớn nhỏ có không ít, lần này nàng tới lại không thấy.
 
Việc này lại làm trong lòng này càng ngờ vực, Cố Doãn Tu cứ thần bí, rốt cuộc là muốn làm gì.
 
Cố Doãn Tu mang Giang Lam Tuyết vào thư phòng của mình.
 
Giang Lam Tuyết liếc mắt một cái liền thấy được trên tường treo “Mai Tuyết đồ”, đó là bức họa do nàng vẽ, Hầu phu nhân muốn nó, giờ lại treo ở trong thư phòng của Cố Doãn Tu.
 
“Mời ngồi.” Cố Doãn Tu nói.
 
Giang Lam Tuyết cảm thấy hôm nay Cố Doãn Tu có chút kỳ lạ, ngôn từ cử chỉ đều rất lạ. Giang Lam Tuyết ngồi xuống, muốn xem rốt cuộc hắn muốn giở trò gì, Hầu gia, Hầu phu nhân còn có cha nương nàng đều ở đây, chắc chắn hắn không dám làm gì.
 
“Giang tam, ta hỏi nàng một việc.” Cố Doãn Tu cũng ngồi xuống.
 
Giang Lam Tuyết thấy hắn nghiêm túc nói chuyện, liền nói: “Ngươi hỏi đi.”
 
“Nàng thích tam biểu ca của mình sao?” Cố Doãn Tu nhìn Giang Lam Tuyết.
 
Trong lòng Giang Lam Tuyết có chút bực, Cố Doãn Tu hỏi câu này có ý gì, làm cho mình nhục nhã sao.
 
“Ngươi có ý gì!” Giang Lam Tuyết giận dữ.
 
Cố Doãn Tu cười cười: “Ngày ấy ta thấy nàng ở dưới hiên nhà, nhìn thấy biểu ca của nàng rời đi, thấy nàng dường như là tan nát cõi lòng. Mà ta đứng ở trong viện, nàng cũng không nhìn ta lấy một lần.”
 
Giang Lam Tuyết nhìn Cố Doãn Tu, thấy dáng vẻ của hắn cợt nhả như vậy, ánh mắt lại ảm đạm. Hóa ra hắn cũng có ý đồ.
 
“Giang tam, nàng cùng biểu ca của nàng đi đi.” Cố Doãn Tu lại nói.
 
Giang Lam Tuyết ngây ngẩn cả người, lời này là sao, bỏ nhà theo trai sao?
 
“Cố Doãn Tu ngươi điên rồi à?” Giang Lam Tuyết giật mình nói.
 
“Ta không điên.” Cố Doãn Tu nói xong liền vỗ tay, một nữ tử đi ra từ sau kệ sách, Giang Lam Tuyết vừa thấy liền hoảng sợ, đứng dậy đi lại gần nhìn nữ tử này, nữ tử này thế mà lại giống mình đến bảy tám phần.
 
“Đây là…” Giang Lam Tuyết ngạc nhiên nói không nên lời.
 
Cố Doãn Tu đi đến bên Giang Lam Tuyết cười nói: “Nàng cùng biểu ca của nàng đi đi , nàng ấy sẽ thay ngươi gả cho ta. Thế nào, có phải đẹp cả đôi đường không?”
 
“Cố Doãn Tu, đây là tội khi quân, sẽ bị chu di cửu tộc!” Giang Lam Tuyết lại nhìn nữ tử kia, thật sự là rất giống, không biết Cố Doãn Tu tìm thấy nàng ở đâu.
 
Cố Doãn Tu xua xua tay, nữ tử kia lại đi vào.
 
“Nàng ấy rất giống với nàng, ta không nói, ai biết?” Cố Doãn Tu cười nói.
 
Giang Lam Tuyết lắc đầu: “Ngươi thật sự điên rồi.”
 
“Ngươi không muốn đi cùng biểu ca của ngươi sao? Tứ hải thiên nhai, hai người muốn đi đâu thì đi đến đó?” Cố Doãn Tu nhìn vào đôi mắt của nàng.
 

Ánh mắt Giang Lam Tuyết lóe lên, tên điên Cố Doãn Tu này, hắn vì cái gì làm như vậy, thăm dò, sỉ nhục?
 
“Ta nghiêm túc, nàng cùng biểu ca của nàng đi đi , ta không muốn cả đời nàng sống trong sự buồn bã. Cho dù có chuyện gì xảy ra, ta cũng sẽ chịu trách nhiệm, sẽ không có ai biết.” Cố Doãn Tu nói.
 
“Ta không thể điên theo ngươi được.” Giang Lam Tuyết lạnh lùng nói.
 
Cố Doãn Tu cười cười: “Nàng cũng đã sống cả một đời, đời này điên một chút thì có sao? Đáng tiếc ta không có một biểu muội tốt như vậy, nếu không ta kiểu gì cũng muốn điên cùng nàng như vậy.”
 
Giang Lam Tuyết nhìn Cố Doãn Tu: “Tại sao ngươi lại muốn làm như vậy?”
 
Cố Doãn Tu nhướn mày, nhún vai, chẳng hề để ý nói: “Đại khái là ta vô dụng, tự biết bản thân không thể làm cho nàng vui vẻ, cứ cho là ta trốn tránh trách nhiệm đi , chẳng phải vừa hay có người có thể làm cho nàng vui vẻ sao. Hơn nữa, ai nguyện ý cưới một nữ nhân đã có người trong lòng chứ.”
 
Giang Lam Tuyết không nói gì, nhìn chằm chằm Cố Doãn Tu, tên điên này.
 
“Giang tam, nàng để cho ta làm một chuyện tốt đi. Nàng cứ yên tâm cùng biểu ca nàng đi đi, ta sẽ sắp xếp tốt cho hai người. Cha mẹ đệ đệ nàng, ta sẽ chăm sóc tốt cho họ. Ta lấy phủ Trấn Viễn Hầu ra bảo đảm, ta nhất định làm được.” Cố Doãn Tu nhìn Giang Lam Tuyết, trong mắt chứa nhu tình mà nàng chưa từng thấy qua. Giang Lam Tuyết biết, Cố Doãn Tu thật sự muốn nàng đi cùng biểu ca .
 
“Ta sẽ không điên theo ngươi, ta sẽ không đặt người nhà ta vào thế nguy hiểm.” Giang Lam Tuyết quay đầu nói.
 
“Giang tam, nàng không muốn vì mình và biểu ca của mình đấu tranh sao? Ở những phương diện khác, mọi thứ nàng làm đều rất tốt, sẽ ra sức mà làm, sao ở trên phương diện tình cảm của mình, gặp khó khăn liền muốn từ bỏ? Hoàng thượng bảo nàng gả cho ta nàng liền gả? Chẳng nhẽ là biểu ca trong lòng nàng, nói từ bỏ liền từ bỏ? Giang tam, vì sao nàng không thể tiến thêm một bước? Ta cho rằng nàng chỉ có đối với mình ta như thế, hóa ra nàng cũng đối xử biểu ca như vậy.” Cố Doãn Tu nói, thế mà hắn lại đỏ hốc mắt, hắn thật là điên rồi, bảo vị hôn thê của mình bỏ đi theo nam nhân khác.
 
Giang Lam Tuyết nhìn Cố Doãn Tu thấy hốc mắt hắn hồng hồng, đột nhiên cảm thấy chính mình nhìn không thấu lòng hắn.
 
“Cố Doãn Tu, ngươi đừng có điên nữa, cũng đừng có nói mấy lời mà ta nghe không hiểu.” Giang Lam Tuyết nói.
 
“Giang tam, nàng thật sự không đi sao?” Cố Doãn Tu nói.
 
Giang Lam Tuyết trầm lặng: “Cố Doãn Tu, ngươi đừng nói những lời ngu ngốc nữa. Ta không phải cái loại hành động nông nổi, đùn đẩy trách nhiệm cho người khác người. Ta đi nhiều thêm một bước, mặt sau không biết cha nương sẽ có bao nhiêu hoảng sợ, chịu bao nhiêu nỗi sợ. Còn có nhà cữu cữu, đây không phải là chuyện chỉ có hai người.”
 
Cố Doãn Tu tiến lên một bước, di chuyển nhanh đến Giang Lam Tuyết trước mặt: “Nàng quả thực không đi, cho dù ta đã sắp xếp tất cả, không sơ hở tý nào?”
 
“Không có gì là không sơ hở, ngươi cũng không thể lấy trăm năm cơ nghiệp của Hầu phủ ra chơi đùa.” Giang Lam Tuyết ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của hắn.
 
Cố Doãn Tu lại tiến lên một bước, nhìn chằm chằm Giang Lam Tuyết, trong mắt lấp lánh: “Nàng không đi, nàng phải gả cho ta. Gả cho ta, ta không cho phép nàng nhung nhớ người khác, ai cũng không được. Nàng biết không? Ta đã rất khó khăn mới thuyết phục được chính mình ra quyết định này, ta thật sự rất sợ, sợ nàng sẽ đồng ý với ta rằng nàng sẽ cùng biểu ca của nàng bỏ trốn. Hiện tại nàng không đi rồi, ta biết lý do không phải vì ta nhưng nàng đã lựa chọn không đi, về sau nàng muốn chạy cũng không được. Nàng không điên, là ta điên. Từ nay về sau, ta mặc kệ nàng như thế nào, trong lòng nàng chỉ có thể là ta. Ta làm nàng khóc cũng được, cười cũng được, nàng không thể mơ tưởng đến nam nhân khác!”
 
Giang Lam Tuyết bị lòi nói của Cố Doãn Tu làm cho sững sờ, không biết nên trả lời như thế nào. Cố Doãn Tu lại một tay ôm nàng vào trong ngực, lại hết sức ôn nhu mà ở nói bên tai nàng: “Giang tam, ta sẽ không làm nàng khóc.”
 
Lúc này Giang Lam Tuyết mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng muốn đẩy hắn ra. Cố Doãn Tu lại ôm nàng chặt hơn: “Thật may nàng không đi, nếu không ta không thể ôm nàng được nữa.”
 
“Cố Doãn Tu, ngươi buông ta ra! Ta phải đi! Ngươi thả ta đi! Hiện tại ta đi!” Giang Lam Tuyết giãy giụa đánh Cố Doãn Tu vài cái.
 
“Muộn rồi, không còn kịp nữa rồi, ta ôm rồi liền sẽ không bỏ ra đây. Đời này nàn chỉ có thể làm nữ nhân của Cố Doãn Tu mình ta.” Cố Doãn Tu hôn tóc Giang Lam Tuyết, ôm một lúc lâu mới buông nàng ra
 
Giang Lam Tuyết mặt đỏ bừng, đôi mắt cũng đỏ, đôi mắt đẹp trừng hắn một cái, như thể muốn nuốt chửng hắn.
 
Cố Doãn Tu vội nói xin lỗi: “Ta sai rồi, ta cũng không dám nữa.”
 
Giang Lam Tuyết xoay người muốn đi, Doãn Tu tu vội giữ chặt nàng lại.
 
“Ngươi dám!” Giang Lam Tuyết quát.
 
Cố Doãn Tu vội thả tay: “Chỗ này của nàng… Có chút rối loạn…” Cố Doãn Tu chỉ vào tóc Giang Lam Tuyết.
 
Giang Lam Tuyết tức giận, nâng chân đá vào chân hắn một cái.
 
“Đừng đá đau chân, nàng ngồi xuống, ta gọi người chải đầu cho nàng.” Cố Doãn Tu cười nói.
 
Giang Lam Tuyết biết mình không thể ra ngoài với bộ dạng này, chỉ có ngồi xuống.
 
Cố Doãn Tu nhanh chóng mang một nha hoàn đến đây.
 
“Mau sửa sang lại cho thế tử phu nhân.” Cố Doãn Tu khôi phục lại bộ dạng cợt nhả của hắn.
 
Tất nhiên là Giang Lam Tuyết không để ý tới hắn, tên điên này!
 
Nha hoàn nhanh chóng giúp Giang Lam Tuyết sửa lại đầu tóc.
 
Nàng có chết cũng sẽ không ở một mình với tên Cố Doãn Tu này nữa, nhanh chóng chạy trốn ra chỗ khác. Lúc này nàng cũng không muốn quay lại phòng khách, sợ bị cha nương, Hầu gia, Hầu phu nhân nhận ra mình có điều gì khác thường. Nàng rất quen thuộc đường ở đây vì vậy rất nhanh nàng đã đi đến hoa viên nhỏ khá hẻo lánh ở Hầu phủ.
 
Lúc Cố Doãn Tu đuổi theo đến, không thấy Giang Lam Tuyết đâu, hắn bèn kéo một nha hoàn lại hỏi, nàng chỉ cho hắn hướng lúc nãy Giang Lam Tuyết đi.
 
Cố Doãn Tu đi đến hoa viên nhưng hắn không dám lại gần nàng, chỉ dám trốn ở đằng xa nhìn mà thôi.
 
Giang Lam Tuyết yên lặng đứng trong hoa viên. Trong đầu nàng vẫn đang nghĩ đến lời của Cố Doãn Tu nói vừa nãy. Tên này đúng thật là điên hết thuốc chữa. Còn những lời hắn nói, còn có nữ nhân giống mình kia, nàng không tin trong vòng mấy ngày ngắn ngủi như vậy hắn có thể tìm ra được một người như thế, mà cũng không biết hắn đang giấu ý đồ gì nữa. Giang Lam Tuyết càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng thấy phiền phức.
 
Cố Doãn Tu nhìn nàng rất lâu mới chậm rãi rời đi.
 
Giang Lam Tuyết nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại nhìn thấy Cố Doãn Tu, hắn cười tươi từng bước đi về phía nàng.
 
“Ngươi đừng có lại gần đây.” Giang Lam Tuyết tức giận nói.
 
Cố Doãn Tu càng đi gần lại: “Giờ nàng không quay về nương nàng sẽ lo lắng.”
 
“Ta tự đi, ngươi đứng cách xa ta ra.” Giang Lam Tuyết nói.
 
“Được được được, nàng tự đi.” Cố Doãn Tu đứng lại chỗ đó, nhìn Giang Lam Tuyết, không ngừng cười.



 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện