Giang Lam Tuyết và Cố Doãn Tu người đi đằng trước người đi đằng sau quay về phòng khách.
Trấn Viễn Hầu cũng đã vào phòng khách. Lúc hai người trở về, phụ mẫu hai bên đã nói đến chuyện về sau bọn họ sinh mấy đứa con rồi.
Nhìn thấy Giang Lam Tuyết trở về, bốn người nhìn nhau cười, không nhắc đến chuyện đó nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giang Lam Tuyết thỉnh an Hầu gia rồi đi về phía Vi thị, ngồi xuống bên cạnh bà. Vi thị nhìn con gái không thấy điểm gì khác lạ, trong lòng mới cảm thấy yên tâm.
Lần này Hầu phủ mở tiệc chiêu đãi Giang gia đúng là phí nhiều tâm tư, đồ nóng đồ lạnh, đặc sản bắc nam, điểm tâm các màu cái gì cũng có.
Hầu phủ coi trọng Giang gia cũng chính là coi trọng Giang Lam Tuyết, trong mắt, trong lòng phu thê Giang Kế Viễn đối với việc làm thông gia với Hầu phủ cũng không còn sự kháng cự nữa. Thế nhưng trong lòng Vi thị vẫn lo lắng khuê nữ không bỏ xuống được, thế nên sau khi trở về Vi thị lại tìm Giang Lam Tuyết nói chuyện lần nữa. Vẫn là bảo nàng không cần phải so đo quá khứ nữa, về sau sống chung với thế tử cho tốt. Rốt cuộc nàng vẫn là người đã sống lại một kiếp, chỉ có thể chôn hết tâm tư của mình xuống đáy lòng, không suy nghĩ đến nữa.
Trải qua chuyện Cố Doãn Tu như tên điên kia, Giang Lam Tuyết cảm thấy bản thân càng ngày càng không hiểu hắn. Nếu như nàng nói chuyện này cho cha nương nàng, có khi hai người đều bị dọa sợ mất.
Tháng Giêng là tháng đi thăm người thân họ hàng bạn bè, nếu không phải hôm nay đến nhà người này thì mai cũng có người khác đến nhà. Giang Lam Tuyết là con dâu tương lai của Hầu phủ, tất nhiên là tiêu điểm của mỗi bữa tiệc. Các cô nương thì muốn làm quen, các phu nhân thì muốn nịnh bợ. Từ đầu năm đến giờ, Giang Lam Tuyết không có lấy một ngày thảnh thơi. Vi thị có chút mệt mỏi với việc ứng phó chuyện này rồi, nhưng với Giang Lam Tuyết mấy việc này dễ như trở bàn tay. Vi thị không khỏi cảm thán, con gái mình có mệnh gả cho nhà giàu, trời sinh có thể ứng phó với những người kia. Sao mà bà biết được Giang Lam Tuyết kiếp trước phải học cả nửa đời mới học được việc này, tất cả đều do Hầu phu nhân tự tay mình dạy nàng.
Chớp mắt đã đến mười lăm tháng Giêng, tết Nguyên Tiêu.
Sáng sớm hôm đó Hầu phủ đã cho người đem thiệp mời đến. Hầu phu nhân mời Vi thị và Giang Lam Tuyết đến lầu Vĩnh Cố ngắm hoa đăng, xem pháo hoa, nghe kịch.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong thành Ngân Châu, ngày náo nhiệt nhất chính là ngày Nguyên Tiêu. Vốn dĩ Giang Lam Tuyết muốn đi tìm Lục Trường Thanh, nàng về lâu như vậy rồi mà vẫn chưa lần nào đi gặp sư phụ, chỉ sai người đưa lễ vật đến. Thế nhưng Hầu phu nhân đã mời, bản thân sao dám từ chối.
May mắn lần này Hầu phu nhân không chỉ mời mỗi gia đình nàng mà còn mời cả Tri châu, Thông phán. Giang Lam Tuyết vừa hay có thể gặp Kiều Tố Nương.
Giờ Thân, xe ngựa của Hầu phu đến đón người.
Đến Lầu Vĩnh Cố, Hầu phu nhân đã ở đó, Kiều gia và Viên gia vẫn chưa đến.
Cố Doãn Tu cũng ở đấy.
Mẹ con Vi thị ngồi xuống, Hầu phu nhân cười nói: “Chúng ta nói chuyện trước, hai phu nhân và tiểu thư đến muộn một chút.”
Vi thị cười nói: “Nghe nói hoa đăng năm nay đặc biệt đẹp, nhờ phúc của phu nhân mà chúng ta có thể có chỗ đẹp như thế này để ngắm hoa đăng.”
“Ngươi nói gì vậy, chúng ta đều là người nhà cả mà.” Hầu phu nhân cười nói.
Giang Lam Tuyết yên lặng ngồi ăn bánh uống trà. Lâu rồi nàng cũng không có pha trà, đợi bận hết tháng Giêng nàng nhất định phải quay về chỗ Lục Trường Thanh tiếp tục học. Giang Lam Tuyết mải đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân mình mà không chú ý đến lúc đó Cố Doãn Tu cũng cứ nhìn nàng suốt.
Hầu phu nhân cũng biết tính toán thời gian, biết Kiều phu nhân cùng Viên phu nhân đã tới, bèn bảo Cố Doãn Tu rời đi.
Cố Doãn Tu thấy thế cũng đi luôn, lúc đến chỗ Giang Lam Tuyết, ghé vào tai nàng nói thầm: “Chờ tí nữa ta mang nàng đi chơi.”
Giang Lam Tuyết nhìn thoáng qua Hầu phu nhân cùng Vi thị, hai bà vẫn đang nói chuyện, không ai chú ý tới hành động của Cố Doãn Tu. Giang Lam Tuyết quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn.
Thế nhưng Cố Doãn Tu đã sớm biến mất chỗ nào rồi.
Quả nhiên không lâu sau Kiều phu nhân cùng Viên phu nhân cùng nhau tới. Kiều Tố Nương cùng Viên gia Viên Bảo Tuệ cũng cùng nhau tới.
Hầu phu nhân nhìn các phu nhân và tiểu thư cười nói: “Thật hâm mộ các ngươi, ta cũng muốn con gái như hoa như ngọc giống các ngươi.”
Viên phu nhân cười nói: “Hầu phu nhân nếu là không chê, Bảo Tuệ nhà ta có thể làm con gái nuôi của ngài.”
Vị Viên phu nhân này thật chủ động, Giang Lam Tuyết bật cười. Quả nhiên Hầu phu nhân cười nói: “Ta cũng không muốn là kẻ xấu, dù sao hai năm nữa ta cũng có con dâu rồi.”
Giang Lam Tuyết giả vờ cúi đầu xấu hổ.
Viên phu nhân cũng cười cười, cũng chỉ là lời nói đùa mà thôi.
Thấy mấy vị phu nhân tụm lại một chỗ nói chuyện với nhau, mấy vị tiểu thư tự giác ngồi gần lại với nhau nói chuyện
Giang Lam Tuyết vốn đã thân thiết với Kiều Tố Nương, nàng cũng quen thuộc với Viên Bảo Tuệ. Cùng lúc đều nói chuyện với cả hai nàng, không thiên vị ai, không lạnh nhạt với ai, đối với Giang Lam Tuyết cũng không phải chuyện khó khăn gì. Ba người nhanh chóng nói chuyện vui vẻ.
Hâu phu nhân thường xuyên liếc qua nhìn Giang Lam Tuyết một cái, trong lòng hài lòng vô cùng, con dâu của bà về sau không cần phải dạy nữa. Mọi thứ của nàng rất tốt, chỗ nào bà cũng hài lòng.
“Các ngươi mau nhìn, hoa đăng sáng rồi.” Viên Bảo Tuệ ngạc nhiên nói.
Giang Lam nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên, hoa đăng cái này tiếp cái khác sáng rực.
“Quả nhiên hoa đăng năm nay so năm năm ngoái to và đẹp hơn nhiều.” Viên Bảo Tuệ nói.
Năm trước, tết Nguyên Tiêu Giang Lam Tuyết trốn ra ngoài chơi, chen chúc ở trong đám đông, bên này đoán câu đố trên đèn, bên kia xem xiếc, không nhớ rõ hoa đăng to như thế nào.
Vẫn là ở trong đám đông chơi vẫn vui hơn, ngồi ở lầu cao tuy cảnh có đẹp nhưng cũng chỉ là nhìn người khác vui chơi náo nhiệt mà thôi.
Giang Lam Tuyết nhìn ra xa, nhìn thấy một cái lều to, làm nàng nhớ đến đoàn xiếc ở huyện Thanh Sơn. Nàng cũng muốn đi xem.
“Nhìn đám các ngươi, có phải muốn xuống dưới kia chơi không?” Hầu phu nhân cười nói.
Viên Bảo Tuệ cười nói: “Ca ca con nói chờ con ở dưới rồi mang con đi thả đèn.”
Kiều Tố Nương cũng muốn đi xuống đường chơi, nàng thật vất vả mới cho nha hoàn đi nghe ngóng, biết được hôm nay Hứa công tử cùng bạn bè đi giải câu đố trên đèn nhưng nàng không có ca ca, không ai mang nàng đi.
Kiều Tố Nương nhìn xuống phía dưới, lại nhìn Giang Lam Tuyết. Giang Lam Tuyết mượn cớ kéo Kiều Tố Nương sang một bên: “Tỷ làm sao vậy? Trông tỷ đầy tâm sự.”
“Ta nghe nói hắn hôm nay sẽ đi đoán đố đèn.” Kiều Tố Nương đỏ mặt nói.
“Hắn, hắn nào?” Giang Lam Tuyết cố ý hỏi.
“Ngươi xấu lắm!” Kiều Tố Nương đánh Giang Lam Tuyết một cái.
Kiều Tố Nương gật đầu: “Ta muốn đi thế nhưng ta không có ca ca mang ta đi. Nương ta không để cho ta đi một mình.”
Giang Lam Tuyết nói: “Chút nữa thế tử đến tìm muội, chúng ta cùng đi.”
“A,….Việc này không hay lắm.” Kiều Tố Nương nói.
“Có gì không hay, muội cũng không muốn đi một mình với hắn. Tỷ mang muội đi xem Hứa công tử của tỷ đi mà.” Giang Lam Tuyết trêu chọc Kiều Tố Nương.
“Quỷ con đùa dai, ta xem muội lúc gặp thế tử có như thế này được nữa không!” Kiều Tố Nương nhướn mày nhìn Giang Lam Tuyết.
Sau khi hai người trở về không lâu thì có nha hoàn tới báo nói là Viên gia công tử tới đón Viên Bảo Tuệ.
Viên Bảo Tuệ tạm biệt mấy vị phu nhân vui vẻ mà đi theo ca ca nàng.
Mã không thấy Cố Doãn Tu tới. Giang Lam Tuyết bắt đầu nghi ngờ có phải hắn lại lừa nàng không.
Kiều Tố Nương cũng mấy lần nhìn Giang Lam Tuyết với ánh mắt chờ mong.
Đợi mãi cuối cùng có nha hoàn tới báo nói Thế tử gia muốn mời Giang tam tiểu thư đi ngắm hoa đăng.
Giang Lam Tuyết liền mượn cơ hội này mời Kiều Tố Nương đi cùng nhau.
Kiều phu nhân cũng không quá nguyện ý, người mà Thế tử gia mời là vị hôn thê của hắn con gái mình đi theo làm gì. Nhưng nhìn dáng vẻ rất muốn đi của con gái mình, bà đành phải đồng ý.
Cố Doãn Tu thấy Giang Lam Tuyết còn mang theo cái cái đuôi nhỏ đi đến, trong lòng có chút không vui.
Thế nhưng Giang Lam Tuyết cũng không để ý tới hắn, nắm tay Kiều Tố Nương đi.
Kiều Tố Nương vừa mới hành lễ với Cố Doãn Tu, đã bị Giang Lam Tuyết lôi đi, Giang Lam Tuyết còn nhỏ giọng nói: “Chúng ta đừng để ý đến hắn, trước tiên đi tìm Hứa công tử của tỷ.”
Cố Doãn Tu cũng không còn cách nào khác ngoài việc đi theo hai người bọn họ.
Trên đường người qua lại rất đông, tốp năm tốp bảy, hoa đăng các màu thắp cho Ngân Châu sáng như ban ngày.
Giang Lam Tuyết nắm chặt tay Kiều Tố Nương, trên đường rất đông người, nếu như buông lỏng tay ra mà lạc thì phiền rồi.
Cố Doãn Tu thấy Giang Lam Tuyết cầm tay Kiều Tố Nương chen chúc trong đám đông, không quay đầu lại nhìn hắn một cái, tức giận nghiến răng ken két nhưng cũng không làm gì được.
Giang Lam Tuyết và Kiều Tố Nương chen trong đám đông mãi mới chen đến chỗ giải câu đố trên đèn. Rất nhiều người đã đứng ở đó, Hứa Thính Tùng cũng ở bên trong.
Kiều Tố Nương thì thầm với Giang Lam Tuyết: “Chính là người mặc quần áo màu xanh ở kia.”
Quả nhiên là Hứa Thính Tùng. Giang Lam Tuyết hiểu ý cười. Nhưng hai người dù gì cũng là nữ tử, đi lên trước chào hỏi thì không được hay cho lắm, vì vậy chỉ có thể đứng ở xa để nhìn. Cố Doãn Tu đi theo sau các nàng, phát hiện hai người hóa ra là tới xem Hứa Thính Tùng, trong lòng ghen tị chết đi được.
Giang Lam Tuyết nghĩ hai người cũng không thể đi tìm Hứa Thính Tùng, nàng đột nhiên nhớ tới vẫn còn Cố Doãn Tu đi với nàng mà, lúc này nàng mới quay đầu lại nói chuyện với hắn.
Giang Lam Tuyết nhỏ giọng nói: “Ngươi có thể gọi Hứa Thính Tùng qua đây được không?”
Vẻ mặt Cố Doãn Tu đầy sự không tình nguyện. Nhìn thấy Giang Lam Tuyết nhìn Kiều Tố Nương, Cố Doãn Tu nghĩ như vậy vừa hay, bảo Hứa Thính Tùng mang Kiều Tố Nương đi, lúc đó mình có thể ở một mình với Giang Lam Tuyết rồi.
Vì thế Cố Doãn Tu đẩy đám đông ra, mang Hứa Thính Tùng đến chỗ Giang Lam Tuyết và Kiều Tố Nương.
Kiều Tố Nương đỏ bừng mặt, đầu cúi thấp không thể thấp hơn.
Hứa Thính Tùng vừa nhìn đã chú ý đến Giang Lam Tuyết, cũng không có cách nào, ai bảo nàng vừa là Giang Lam Tuyết vừa là Giang Lam chứ.
Hứa Thính Tùng ngờ vực hỏi: “Vị cô nương này là? Sao lại giống Giang công tử như vậy.”
Cố Doãn Tu ho một tiếng: “Khụ khụ, đây là vị hôn thê của ta, Giang tam tiểu thư.” Thấy Giang Lam nháy mắt với mình, Cố Doãn Tu hiểu ý, nhanh chóng giới thiệu tiếp: “Vị này chính là Kiều tiểu thư của Kiều tri phủ.”
Cố Doãn Tu lại giới thiệu Hứa Thính Tùng: “Đây là đại tài tử Hứa Thính Tùng của Ngân Châu chúng ta.”
“Thì ra là Giang tam tiểu thư, thảm nào lại giống Giang công tử.” Hứa Thính Tùng chỉ chú ý đến Giang Lam Tuyết, căn bản không chú ý tới Kiều Tố Nương đỏ mặt ở bên.
“Đã lâu rồi Giang Lam công tử không có đến Ngân Châu, Giang tam tiểu thư có tin tức gì của hắn không?” Hứa Thính Tùng lại hỏi.
Giang Lam Tuyết thấy Hứa Thính Tùng hoàn toàn không chú ý tới Kiều Tố Nương, trong lòng lo lắng, chỉ nói: “Không có.”
Hứa Thính Tùng vô cùng tiếc nuối nói: “Thành Ngân Châu thiếu Giang Lam công tử thật là một chuyện đáng tiếc.”
Giang Lam Tuyết không nghĩ tới Hứa Thính Tùng xem trọng nàng như vậy, cảm thấy rất bất ngờ.
Bên này bọn họ đang nói chuyện, lại nghe được một âm thanh cao, sáng truyền đến: “Thế tử gia, Hứa công tử!”
Lại là Mai Hoán Chi, sao hắn vẫn chưa về chứ! Ăn Tế mà hắn cũng không trở về nhà, thật là một tên vô lương tâm! Giang Lam Tuyết có chút chột dạ, sợ bị Mai Hoán Chi nhận ra. Rốt cuộc nàng cùng Mai Hoán Chi cũng ở cùng nhau một thời gian khá lâu, Hứa Thính Tùng cũng chỉ là gặp mặt được vài lần.
Cố Doãn Tu vừa nghe thấy âm thanh này liền đau đầu.
Mai Hoán Chi nhanh chóng đi đến chỗ bốn người bọn họ.
Hắn cũng vừa đến liền chú ý đến Giang Lam Tuyết.
Giang Lam Tuyết giả vờ tức giận, đi đến đứng bên cạnh Cố Doãn Tu.
Cố Duẫn Tu chừng như được yêu thương mà lo sợ, vội nói: “Sao Mai công tử vừa đến đã nhìn chằm chằm vị hôn thê của ta vậy, như thế này quá thất lễ rồi.”
Mai Hoán Chi gãi gãi đầu: “Vị hôn thê của thế tử gia sao? Sao ta thấy giống Giang Lam công tử giả gái quá.”
Mai Hoán Chi lại hỏi: “Ngươi có phải là Giang Lam không?”
Giang Lam Tuyết cau mày không trả lời.
Hứa Thính Tùng vội nói: “Mai công tử, ngươi quá thất lễ rồi đó! Đây rõ ràng là vị hôn thê của thế tử gia Giang tam tiểu thư, không phải Giang Lam công tử. Bọn họ là đường huynh muội cho nên có phần giống nhau là phải thôi.”
Mai Hoán Chi lại nhìn chằm chằm Giang Lam Tuyết, càng nhìn càng cảm thấy nàng chính là Giang Lam.
Cố Doãn Tu nhân cơ hội này kéo