Sau khi ăn xong bữa tối Giang Lam Tuyết vẫn luôn ngồi ở trên giường đọc sách, đọc cũng đã lâu nhưng vẫn chưa thấy Cố Doãn Tu trở về.
“Tiểu thư, sao thế tử mãi vẫn chưa quay lại?” Vân Thi ở bên cạnh nói.
“Làm sao ta biết được, có lẽ là hắn có chuyện gì đó nên nán lại.” Giang Lam Tuyết nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vân Thi lại nói: “Tiểu thư thế nào lại không có chút gì lo lắng cho thế tử?”
“Hắn một nam nhân đã trưởng thành, ta lo lắng làm gì. Hơn nữa hắn chính là thế tử Trấn Viễn Hầu, ai dám làm gì hắn.” Ngoài miệng Giang Lam Tuyết nói như vậy, thật ra trong lòng cũng đang tự hỏi, lâu như vậy mà vẫn không thấy hắn trở về, chẳng nhẽ hắn lại trúng kế của lão phu nhân. Nếu thật là như vậy, hắn đúng là một tên ngốc.
Giang Lam Tuyết lại xem sách, cảm thấy đôi mắt có chút mỏi, đặt sách xuống hỏi, hiện tại là giờ nào?
“Giờ Hợi.” Vân Thi nói.
“Đã muộn như vậy rồi sao?” Giang Lam Tuyết lẩm bẩm.
“Đúng vậy! Sao thế tử gia vẫn chưa trở lại, hắn có thể xảy ra chuyện gì không?” Vân Thi vội vã nói.
Giang Lam Tuyết nhìn Vân Thi: “Ngươi nha đầu này, xem ra vẫn quan tâm đến hắn, khi nào hắn về bảo hắn thưởng cho ngươi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vân Thi mặt đỏ lên: “Không phải là nô tỳ thay tiểu thư lo lắng sao.”
“Trong bếp vẫn còn đang bận?” Giang Lam Tuyết hỏi.
“Vâng ạ, Thải Cúc vừa mới đi thay Thích ma ma xem trong bếp.” Vân Thi nói.
Giang Lam Tuyết nằm xuống giường nhỏ nghĩ một lát, vẫn quyết định đi tìm Cố Doãn Tu xem sao, bèn nói: “Gọi Thải Nguyệt vào trang điểm cho ta, ta đi tìm thế tử gia.”
Giang Lam Tuyết vừa dứt lời thì nghe thấy bên ngoài nói: “Thế tử gia đã trở lại.”
Giang Lam Tuyết đi lên đón: “Muộn thế này rồi sao ngươi mới về!”
“Chúng ta đi vào nói.” Cố Doãn Tu ôm Giang Lam Tuyết vào phòng, để Vân Thi ở bên ngoài.
“Thần thần bí bí.” Giang Lam Tuyết được Cố Doãn Tu ôm ngồi ở trên giường, “Cuối cùng là làm cái gì.”
Cố Doãn Tu cười cười: “Ta đi tìm cho nàng một nữ đầu bếp.”
Giang Lam Tuyết ngây người: “Đêm hôm đi tìm đầu bếp nữ gì chứ, ngươi xem này giờ là mấy giờ rồi, ta còn tưởng rằng…”
Cố Doãn Tu cười nói: “Cho rằng cái gì? Cho rằng ta lại bị sập bẫy của tổ mẫu? Còn lâu ta mới ngốc như vậy nữa.”
Giang Lam Tuyết trừng hắn: “Ngươi tưởng rằng ngươi thông minh như vậy sao, ngươi quên rằng mình đang bị thương ở cánh tay à, hôm nay ôm ta trở về như vậy, còn không lộ liễu sao? Ngươi đi đến chỗ tổ mẫu ngươi bà không hỏi gì sao?”
Cố Doãn Tu sững sờ, đúng là hắn quên sạch chuyện này rồi nhưng tổ mẫu hắn thật sự cũng không hỏi.
“Ngu người luôn rồi!” Giang Lam Tuyết nói. Thật ra lúc đấy nàng cũng quên luôn chuyện này, lúc này nhìn thấy hắn vẫn đang băng bó ở tay mới nhớ ra…
“Ta là thế tử, ai dám quản ta, ta nói bị thương chính là bị thương, ta nói đã lành chính là đã lành.” Cố Doãn Tu nói.
“Được được được thế tử đại nhân, trễ như thế này rồi còn đi đi tìm trù nương*. Không biết là trù nương nào mà khiến thế tử gia tự mình đi tìm, còn tìm đến trễ như thế này.” Giang Lam Tuyết nói.
“Là Cù nương nương.” Cố Doãn Tu đắc ý nhìn Giang Lam Tuyết.
“Là nàng sao, ngươi tìm được nàng rồi? Nàng đồng ý á?” Giang Lam Tuyết có chút ngạc nhiên. Cù nương nương tên gọi là Cù Tam Nương, kiếp trước Cù Tam Nương cũng là nữ tử kỳ lạ, tuổi còn trẻ mà đã thủ tiết, bởi vì tay nghề làm bếp tốt, làm trù nương của một gia đình giàu có trong Kinh thành. Bởi vì xinh đẹp, các lão gia gia đình giàu có đó muốn nạp nàng làm thiếp, nếu nhà ai nhắc tới việc này, nàng sẽ ngay lập tức rời khỏi nhà đó. Sau lại vào cung làm ngự trù còn bị hoàng thượng nhìn trúng, muốn nạp nàng làm phi tử, thế nhưng nàng nhất quyết không chịu. Chỉ là hoàng mệnh khó trái, rốt cuộc nàng vẫn làm phi tử của hoàng thượng. Song tính nàng cương liệt, Hoàng thượng sủng hạnh nàng một thời gian rồi quên luôn. Nàng cũng không giận, ở hậu cung nghiên cứu trù nghệ, sau lại Hoàng thượng muốn ăn đồ ăn nàng làm, lại sủng hạnh nàng, còn sinh hoàng tử nhỏ nhất cho hoàng thượng.
“Ừ, đồng ý rồi.” Cố Doãn Tu nói.
“Ngươi chỉ là vì tìm nàng tới làm đầu bếp hay là có mục đích khác?” Giang Lam Tuyết nói.
“Đều có. Đầu tiên kiếp trước nàng ăn đồ ăn nàng ấy làm, nàng cũng thích, mà con người nàng ấy, nàng cũng thích; tiếp theo, ta kiếp này cảm thấy nàng ấy vẫn là có vận may trở thành nương nương.” Cố Doãn Tu nói.
“Cũng không biết có thể thay đổi vận mệnh của nàng không…” Giang Lam Tuyết thở dài.
“Sửa rồi thì sao, không phải nàng cũng sửa lại vận mệnh của Lục tiên sinh sao, chỉ cần chúng ta giúp nàng sống tốt hơn là được rồi. Hiện giờ nàng mới vừa thủ tiết, lại mới nghỉ làm ở bá phủ Thành Nghĩa ra, đúng là lúc muốn tìm việc làm.” Cố duẫn tu đạo.
“Nếu nàng đã đồng ý rồi, gọi nàng đến đây đi, ít nhất, chúng ta ở đây không bức bà làm thiếp.” Giang Lam Tuyết nói.
“Ừm, ngày mai nàng tới rồi.” Cố Doãn Tu nói.
Giang Lam Tuyết nhìn hắn: “Đúng rồi, ngươi nói gì mà thuyết phục được tổ mẫu ngươi cho làm phòng bếp nhỏ?”
“Đây là phủ Trấn Viễn Hầu, ta là thế tử, ta muốn một cái phòng bếp nhỏ cũng không được sao?” Cố Doãn Tu.
“Ta không tin bà đáp ứng thoải mái như vậy.” Giang Lam Tuyết nói.
“Bởi vì tên đồi bại hôm nay, ta nói ta muốn đánh chết hắn, tổ mẫu chỉ có thể đồng ý.” Cố Doãn Tu nói.
“Ta nói rồi, nói đi nói lại vẫn là vì người Thẩm gia.” Giang Lam Tuyết cười lạnh, “Cũng không biết bà nghĩ gì nữa.
Cố Doãn Tu thở dài: “Ta cũng không hiểu, có lẽ là bởi vì chúng ta đều hàng năm không ở bên cạnh bà, mà người Thẩm gia đều nịnh nọt bà. Hơn nữa hôn sự của cha ta và ta bà không được làm chủ, trong lòng đại khái vẫn tức giận với chúng ta.”
“Thôi, chỉ cần bà không động đến ta, về sau ta cũng không cố ý đi chọc giận bà.” Giang Lam Tuyết nghe Cố Doãn Tu nói như vậy, càng không còn ý đấu đá âm thầm với lão phu nhân.
“Yên tâm, có ta ở đây. Gọi người đi vào hầu hạ tắm rửa đi, ta mệt chết rồi.” Cố Doãn Tu nói.
Một đêm không nói chuyện, sáng sớm ngày hôm sau, lúc Thải Cúc tiến vào hầu hạ nói: “Thế tử tìm người làm nhanh thật sự, một đêm đã làm xong bếp, phòng bếp nhỏ cũng làm xong rồi.”
“Nhanh như vậy sao?” Giang Lam Tuyết nói.
“Ta nói muốn hôm nay xong thì hôm nay nhất định phải xong.” Cố Doãn Tu nói.
“Được được được, ngươi lợi hại.” Giang Lam Tuyết nói.
Hai người ăn bữa sáng, Cố Doãn Tu nói: “Một lúc nữa ta phải ra ngài, nàng ra ngoài đón tiếp Cù nương… Cù Tam Nương, chắc là buổi trưa nàng sẽ đến.”
“Ngươi đi đâu?” Giang Lam Tuyết nói.
Cố Doãn Tu nhỏ giọng nói: “Cha ta viết một ít tin kêu ta mang chúng trở lại.”
Giang Lam Tuyết nghe xong liền không hỏi lại, chắc là một ít việc trên triều đình, những việc này nàng không hiểu lắm.
Buổi trưa Cù Tam Nương đến, ngay từ đầu còn không có đi vào phủ. Vẫn là Giang Lam Tuyết đợi một lúc lâu không thấy người, nghĩ rằng có lẽ nàng không vào được, sai Thải Cúc đi ra cửa, mới mang người vào. Cho nên mới nói, Cố Doãn Tu làm việc vẫn thiếu suy xét. Trước khi hắn đi nếu hắn nói với người gác cổng thì sao có chuyện này được. Giang Lam Tuyết cảm thấy hắn vẫn phải sửa đổi nhiều.
Cù Tam Nương được mang tới trước mặt Giang Lam Tuyết, thoải mái tự nhiên, không ngượng ngùng chút nào, hành lễ với Giang Lam Tuyết: “Thế tử phu nhân.”
“Cù Tam Nương đúng không, hôm nay chúng ta sơ suất chậm trễ, mời ngươi ngồi.” Giang Lam Tuyết cười duyên dáng nói.
“Thế tử phu nhân quá lời.” Cù Tam Nương nói.
Cù Tam Nương bình tĩnh quan sát Giang Lam Tuyết rồi ngồi xuống. Trong lòng nàng cảm thấy cô cùng kỳ lạ, thế tử Trấn Viễn Hầu vẫn luôn ở Ngân Châu, vừa mới về Kinh thành sao lại biết chuyện của nàng. Nếu không phải lời nói của thế tử chân thành, không giống với kẻ xấu, thì nàng chắc chắn nghi ngờ hắn thông đồng với Thành Nghĩa Bá tới lừa nàng. Lúc này nhìn thấy thế tử phu nhân, dung nhan tướng mạo xinh đẹp, thái độ khiêm tốn, hơn hẳn đống cô nương phu nhân của Thành Nghĩa Bá gia, trong lòng yên tâm bọn họ không phải tới lừa gạt nàng, chỉ là nàng vẫn thắc mắc tại sao bọn họ lại tìm được mình.
“Hôm qua khách khứa trong nhà nghe nói Tam Nương tay nghề tốt, đúng lúc viện chúng ta xây phòng bếp nhỏ, ta liền năn nỉ thế tử đi mời ngươi về. Nhưng đúng là trùng hợp, nghe thế tử nói, ngươi cũng vừa bỏ việc, đúng là chúng ta có duyên phận.” Giang Lam Tuyết cười nói.
“Thế tử phu nhân khách khí.” Cù Tam Nương cũng cười cười, trong lòng rất có thiện cảm với Giang Lam Tuyết. Nàng cũng gặp qua không ít phu nhân và tiểu thư ở nhà Thành Nghĩa Bá, không một ai khách khí khiêm tốn như vậy giống nàng.
“Vậy về sau đồ ăn của ta và thế tử đồ ăn phiền Tam Nương quan tâm.” Giang Lam Tuyết nói.
“Việc nên làm. Không biết thế tử và phu nhân có đồ ăn yêu thích và kiêng không ăn gì không.” Cù Tam Nương lại nói.
“Không có gì kiêng, thế tử thích ăn điểm tâm, ngày thường làm nhiều điểm tâm ngon miệng chút, đừng quá ngọt. Ngoài ra, chính là khẩu vị phải thanh đạm, như vậy là được rồi.” Giang Lam Tuyết nói.
Người chủ như vậy rất dễ phục vụ, Cù Tam Nương hài lòng vô cùng.
“Vậy ta đi trước chuẩn bị cơm trưa thử xem sao?” Cù Tam Nương nói.
“Bếp xây làm cả đêm, ta cũng không biết giờ dùng có tốt không, Thải Cúc, ngươi mang Tam Nương đi xem.” Giang Lam Tuyết nói.
Thải Cúc mang Cù Tam Nương đi đến bếp, trong lòng Giang Lam Tuyết nghĩ, lần này bọn họ mang Cù nương nương vào phủ, tương lai không biết có ảnh hưởng gì đến Đại Lương không. Kiếp trước lúc hoàng thượng sắc phong Cù nương nương là lúc nàng sinh người con trai đầu tiên, tính toán như vậy, hẳn là còn khoảng sáu bảy năm nữa, cũng không biết trong thời gian đấy có gì thay đổi không.
Một lúc sau, chỉ có một mình Thải Cúc quay trở lại.
“Tam Nương đâu? Đang chuẩn bị cơm trưa sao?” Giang Lam Tuyết hỏi.
“Dạ vâng, nàng nói có thể dùng được rồi.” Thải Cúc nói.
“Có nguyên liệu nấu ăn sao? Dù có năng lực đến đâu nhưng thiếu điều kiện cần thiết cũng khó mà thành công!” Lúc này Giang Lam Tuyết mới nhớ đến hình như bọn họ vẫn chưa chuẩn bị gì cả.
Thải Cúc nói: “Có một ít. Buổi sáng, sau khi thế tử ra ngoài không lâu thì có người ở phòng bếp lớn đưa tới, hẳn là thế tử đã dặn dò bọn họ.”
Giang Lam Tuyết cười cười, người này lúc thì rất chu đáo, lúc thì lại hồ đồ, thật là…
Giữa trưa Cố Doãn Tu không quay về, Giang Lam Tuyết một mình thưởng thức mỹ thực mà Cù Tam Nương làm.
Thật là không hiểu được nam nhân, rõ ràng là nữ tử nấu ăn ngon như vậy, vì sao không thể để cho nàng nấu ăn, nhất quyết phải nạp nàng làm thiếp, bức nàng phải đi. Nữ tử tự nguyện làm thiếp thì dễ tìm chứ trù nghệ tốt như vậy được mấy người cơ chứ. Nam nhân ngốc!
Ăn cơm trưa xong, Giang Lam Tuyết gọi Cù Tam Nương tới.
“Lời đồn quả nhiên không phải giả, đồ ăn ngươi làm ngon vô cùng, ta rất hài lòng.” Giang Lam Tuyết cười nói.
“Thế tử phu nhân thích là tốt.” Cù Tam Nương cũng cười cười, cũng không đắc ý vênh váo.
“Vậy chúng ta kí văn khế?” Giang Lam Tuyết nói, “Ngươi có biết chữ không?”
“Biết.” Cù Tam Nương vừa nghe thấy hai từ khế thư, trong lòng có chút lo lắng.
“Vậy thì tốt, tự mình xem đi.” Giang Lam Tuyết đưa khế thư cho Vân Thi, Vân Thi đưa cho Cù Tam Nương.
Cù Tam Nương vừa thấy khế thư ngay lập tức ngây ngẩn cả người, đãi ngộ quá tốt.
“Thế tử phu nhân, cái này…” Cù Tam Nương có chút khó hiểu nhìn Giang Lam Tuyết.
Giang Lam Tuyết cười cười: “Sao, Tam Nương còn có chỗ nào không hài lòng, chúng ta có thể bàn bạc lại.”
“Không không không, ta chỉ là cảm thấy tốt quá.” Cù Tam Nương vội nói.
“Sau khi ăn cơm trưa ngươi chuẩn bị ta mới viết khế thư, ta nghĩ rằng với tài năng của ngươi đãi ngộ này mới xứng đáng.” Giang Lam Tuyết cười nói.
Cù Tam Nương nghe xong trong lòng cảm động vô cùng, thế tử phu nhân không có nói bởi vì đồng cảm với chuyện mà nàng gặp phải, mà là nói nàng đáng giá. Người dựa vào tay nghề nấu cơm như nàng, luôn hy vọng có người khẳng định tay nghề của mình.
“Cảm ơn thế tử phu nhân.” Cù Tam Nương nói.
“Ngươi đồng ý là tốt, nếu ngươi còn có yêu gì cầu khác cứ nói ra.” Giang Lam Tuyết nói.
“Không có không có, như thế này là tốt rồi. Ta chắc chắn sẽ làm việc chăm chỉ.” Cù Tam Nương trịnh trọng nói.
“Hảo, vậy ấn dấu vân