Giang Lam Tuyết và Cố Doãn Tu tay trong tay trở lại Trường Hoa viện, quả nhiên bữa tối đã chuẩn bị xong. Hai người ăn xong bữa tối, Cố Doãn Tu cười xấu xa nói: “Tiên Tiên, giờ mà đi ngủ thì quá sớm, muốn đánh cờ không?”
Nhìn biểu tình của Cố Doãn Tu Giang Lam Tuyết liền biết chắc chắn hắn lại nhịn lâu đến hỏng rồi, liền nói: “Ai nha, ta tự biết bản thân không bằng người, nên là thôi đi.”
“Ta nhường nàng mà.” Cố Doãn Tu lại nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Như thế còn vui gì nữa.” Giang Lam Tuyết không muốn bị hắn lừa, chậm rì rì đi lại trong phòng.
“Còn hơn là nàng cứ đi đi lại lại trong phòng, chơi đi mà, coi như là chơi với ta được chưa.” Cố Doãn Tu cười nói.
“Đừng có mà cược tiền gì ở đây thì ta chơi.” Giang Lam Tuyết nói.
Cố Doãn Tu cười hắc hắc, bị phát hiện rồi.
“Được, không cần cược.” Cố Doãn Tu cười nói.
Vân Thi lấy bàn cờ ra, hai người ngồi ở trên giường đánh cờ.
Có lẽ là bởi vì không cược gì, động lực cũng không còn, ván đầu tiên Cố Doãn Tu thế mà thua, không nhường, là thua thật sự.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giang Lam Tuyết cười nói: “Nha, thế tử gia làm sao vậy, không có đặt cược, liền không có động lực sao?”
Cố Doãn Tu nghiêm túc gật gật đầu: “Bi nàng nói đúng rồi.”
Giang Lam Tuyết đẩy quân cờ: “Không chơi nữa, biết ngươi kìm nén đến hỏng rồi.”
Cố Doãn Tu tiến đến bên cạnh Giang Lam Tuyết, nói ở bên tai nàng: “Khí huyết cương cường, hiện tại không nghẹn hư tới khi nào? Tuổi lớn rồi muốn hư cũng hư không nổi.” Cố Doãn Tu nói xong còn nhân cơ hội hôn Giang Lam Tuyết.
Giang Lam Tuyết đánh hắn một cái: “Đáng ghét.”
Cố Doãn Tu bắt được tay Giang Lam Tuyết, cầm mu bàn tay Giang Lam Tuyết cọ cọ cằm mình: “Nàng nói khi nào ta mới có thể thông qua khảo nghiệm của nàng? Dù sao cũng phải có cái kỳ hạn hoặc là cho ta đề đi.”
“Ừm… Cái này khó mà nói.” Giang Lam Tuyết cố ý xụ mặt. Trong lòng nàng lại cảm thấy trạng thái bây giờ rất tốt.
“Khó nói cái gì cơ chứ, ta cho nàng ví dụ. Ví dụ nàng là khoa khảo của ta, nàng yêu cầu ta phải thi Đình, đỗ Trạng Nguyên. Ta đã thi được bao nhiêu điểm, và trong tương lai ta vẫn phải khảo những câu gì nữa, có như vậy0 ta sẽ biết phải làm gì.”
Giang Lam Tuyết cười ngọt ngào nhìn hắn: “Ngươi đó, hiện tại là đến tú tài thi không nổi! Thi đình gì đó còn sớm chán!”
“Nàng nói gì cơ?” Cố Doãn Tu giả vờ tức giận, ôm chầm lấy Giang Lam Tuyết, dán vào mặt nàng nói.
“Ta nói ngươi tú tài còn thi không được!” Giang Lam Tuyết vừa nói vừa cười.
“Nàng, đồ nhẫn tâm!” Cố Doãn Tu ôm Giang Lam Tuyết ngã lên giường, nửa người đè lên nàng, dán vào mặt nàng nói: “Nàng cũng không sợ ta bí bách đến hỏng à?”
Giang Lam Tuyết nhìn vào mắt hắn, cười lắc đầu: “Không sợ.”
Cố Doãn Tu nói vào tai nàng: “Nàng không nghĩ đến chút nào?”
Giọng của Cố Doãn Tu trầm thấp khàn khàn, thêm việc lúc hắn nói chuyện hơi nóng chui vào tai Giang Lam Tuyết, nàng không nhịn được mà run rẩy một chút. Cố Doãn Tu cảm nhận được sự run rẩy Giang Lam Tuyết, nhẹ nhàng liếm vành tai nàng, lại nói: “Nàng quả thật một chút cũng không muốn ta?”
Người này thật là quá xấu xa rồi, biết rõ lỗ tai nàng là chỗ nhạy cảm… Cố Doãn Tu còn càng ngày càng quá mức, tay cũng không an phận, lúc này người Giang Lam Tuyết đã có chút mềm mại, trên mặt đã sớm ửng đỏ.
“Tiên Tiên…” Cố Doãn Tu gợi tình gọi một tiếng.
“Ừ…” Giang Lam Tuyết không cầm lòng được mà trả lời.
“Ta…”
“Thế tử gia, thế tử phu nhân… “Tiếng Thải Cúc ở bên ngoài truyền vào.
Giang Lam Tuyết lập tức tỉnh táo, đẩy Cố Doãn Tu ra.
Cố Doãn Tu quát: “Có chuyện gì!”
Thải Cúc bị dọa sợ, đã lâu không thấy thế tử hung dữ như vậy. Thải Cử nói: “Thưa Thế tử gia, Hồng Anh bên cạnh lão phu nhân qua đây, nói lão phu nhân đột nhiên té xỉu, tìm ngài qua đó.”
Cố Doãn Tu nghe được mấy lời này mới đứng dậy, mặt đầy tức giận.
Giang Lam Tuyết sửa sửa quần áo, lại sửa tóc: “Qua đó xem đi?”
“Cũng không biết là ngất thật hay giả vờ nữa.” Cố Doãn Tu tức giận.
“Theo ta đa phần là giả, chắc chắn là Thẩm Hàm Kiều đi mách lẻo.” Giang Lam Tuyết nói.
Cố Doãn Tu tức giận: “Ngày mai ta tìm cơ hội tiếp cận tên La Tam Bảo kia, nhanh chóng đuổi nàng ta đi.”
“Ta và ngươi cùng đi đi.” Giang Lam Tuyết nói.
“Được.” Cố Doãn Tu cầm tay Giang Lam Tuyết.
Hai người ra khỏi nội thất, Hồng Anh đang ở chờ chính đường.
“Thế tử gia, lão phu nhân đột nhiên té xỉu.” Hồng Anh vội vàng nói.
“Thái y đến chưa?” Cố Doãn Tu nói.
“Lúc này chắc là đã đến rồi. ” Hồng Anh lại nói, “Ngài nhanh đến xem lão phu nhân.”
“Đã biết.” Mặt Cố Doãn Tu không chút biểu tình nói.
“Thế tử cũng đừng lo lắng, lão phu nhân sẽ không có việc gì, chúng ta mau đi xem một chút.” Giang Lam Tuyết nói.
Hồng Anh vừa nghe Giang Lam Tuyết cũng phải đi liền nói: “Thế tử phu nhân cũng đi sao? Đã trễ thế này, vết thương của ngài vẫn chưa khỏi, đừng nên đi.”
Giang Lam Tuyết lạnh lùng nhìn Hồng Anh: “Làm gì có chuyện tổ mẫu té xỉu, cháu dâu không đi xem? Nha hoàn như ngươi lại thay ta làm chủ.”
“Nô tỳ không dám.” Hồng Anh bị ánh mắt Giang Lam Tuyết dọa sợ, vội cúi đầu nói.
“Đi thôi, nói với nàng nhiều như vậy làm gì.” Cố Doãn Tu nói xong, đỡ Giang Lam Tuyết đi ra ngoài.
Thải Cúc và Vân Thi đi theo hai người ở phía sau. Hồng Anh nhìn bóng lưng Cố Doãn Tu và Giang Lam Tuyết, trong lòng vừa tức vừa gấp gáp, đành phải đuổi theo.
Cố Doãn Tu và Giang Lam Tuyết đến Tồn Hậu Đường, cũng không thấy thái y đâu, chỉ có hai nha hoàn và Thẩm Hàm Kiều ở bên giường của lão phu nhân.
Thẩm Hàm Kiều nhìn thấy Giang Lam Tuyết và Cố Doãn Tu tới cùng nhau, hận đến ngứa răng, lại còn làm dáng vẻ quan tâm lão phu nhân: “Biểu ca, cô tổ mẫu đột nhiên liền té xỉu.”
Cố Doãn Tu không để ý tới Thẩm Hàm Kiều, đỡ Giang Lam Tuyết ngồi xuống.
Giang Lam Tuyết lạnh lùng nói: “Không phải nói là đi tìm thái y sao? Sao giờ vẫn chưa tới. Mấy người hầu hạ bên người lão phu nhân sao chỉ có hai người các ngươi?”
Vốn dĩ hai nha hoàn kia không để Giang Lam Tuyết vào mắt, thế nhưng thấy Cố Doãn Tu cũng ở đây, bèn nói: “Đã đi mời, có lẽ là có chuyện nên vẫn chưa đến.”
Giang Lam Tuyết lại nói: “Trước đó lão phu nhân có té xỉu lần nào không?”
“Không có.” Nha hoàn nói.
“Cả ngày hôm nay ăn những gì, uống trà gì, ai phụ trách, nói ta nghe.” Giang Lam Tuyết lại nói.
Nha hoàn nói cho nàng những gì lão phu nhân ăn hôm nay, đương nhiên là không có vấn đề gì.
“Xem lão phu nhân ăn uống có vẻ rất tốt, nói vậy không quá đáng ngại.” Giang Lam Tuyết ôn nhu nói với Cố Doãn Tu.
Cố Doãn Tu gật gật đầu: “Ừ.”
Đương nhiên hắn cũng đã nhìn ra, tổ mẫu hắn đang giả vờ. Cố Doãn Tu lạnh lùng nhìn bà lão nằm trên giường, gương mặt nhìn cũng hiền từ, thế nhưng sao lại đối xử với hắn như vậy, đối xử với cháu trai ruột của mình còn kém hơn đứa cháu bên ngoại?
Không bao lâu, thái y tới, vội bắt mạch cho lão phu nhân.
“Lão phu nhân sao rồi?” Cố Doãn Tu hỏi.
Thái y không chẩn ra bệnh gì, thế nhưng tất nhiên hắn không thể nói như vậy, liền nói: “Thân thể lão phu nhân cũng không có gì lo ngại, chỉ là tuổi cao rồi, khó tránh khỏi sẽ có lúc khí huyết không thông, nghỉ ngơi một đêm là khỏe.”
“Vậy là tốt rồi.” Cố Doãn Tu nói.
“Ta viết đơn thuốc bổ máu cho lão phu nhân khai.” Thái y lại nói.
“Làm phiền.” Cố Doãn Tu nói.
Thuốc trong đơn đều là những dược được chuẩn bị sẵn có trong phủ, nha hoàn đi sắc thuốc thái y nhắc lại vài lần rằng lão phu nhân không có gì đáng ngại, không cần quá lo lắng rồi cáo lui.
Tất nhiên Cố Doãn Tu không thể đi, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ bị người ta nói là bất hiếu. Cố Doãn Tu không để bụng thanh danh này, chỉ là hiện tại tình cảnh Hầu phủ gian nan, như vậy chẳng khác gì đưa cho người ta con dao đâm thương chính mình. Cố Doãn Tu bèn ngồi ở bên cạnh Giang Lam Tuyết, hai người thấp giọng nói những lời chỉ cả hai nghe được.
Thẩm Hàm Kiều còn ngồi ở trước giường, dùng thân mình chặn tầm mắt của Cố Doãn Tu và Giang Lam Tuyết.
Thẩm Hàm Kiều lén lút đẩy lão phu nhân, đôi mắt lão phu nhân mở.
“Phải làm sao bây giờ?” Thẩm Hàm Kiều không.
Lão phu nhân nhìn Thẩm Hàm Kiều trấn an, lúc này nàng ta mới yên tâm.
Nha hoàn sắc dược xong bưng đến, Thẩm Hàm Kiều tự mình đút lão phu nhân uống. Một lúc sao, lão phu nhân liền tỉnh lại.
Cố ý nói: “Kiều Kiều, sao con lại ở đây.”
“Cô tổ mẫu, ngài tỉnh rồi?” Thẩm Hàm Kiều cũng tỏ ra vui mừng khôn xiết.
Cố Doãn Tu và Giang Lam Tuyết đang đánh cược lão phu nhân rốt cuộc khi nào mới tỉnh, hai người nhìn nhau cười, Cố Doãn Tu đi lên trước.
“Tổ mẫu, ngài tỉnh rồi?” Cố Doãn Tu nói.
“Doãn Tu cũng tới? Sao mấy đứa lại ở đây hết thế này.” Lão phu nhân nói.
Còn không phải bởi vì ngài sao? Cố Doãn Tu thầm nghĩ.
“Cô tổ mẫu vừa té xỉu .” Thẩm Hàm Kiều nói.
“A… Hình như là như vậy. Ta còn cho rằng ta ngủ rồi, vừa rồi còn mơ thấy lúc con còn nhỏ, ta ôm con, đút cho con ăn điểm tâm, gọi tiếng bà nội ngọt vô cùng, ngươi nha, vô cùng ngọt ngào.” Lão phu nhân chậm rãi nói, trên mặt biểu tình vô cùng yêu thương, làm cho hắn có chút tin tưởng rằng bà đang nói thật.
“Con còn nhớ không?” Lão phu nhân cười ha hả hỏi Cố Doãn Tu.
Cố Doãn Tu cũng cười cười: “Nhớ rõ.”
“Thoáng chốc con đã lớn như vậy rồi, nương con đưa con tới Ngân Châu nhiều năm như vậy, mỗi ngày tổ mẫu đều nhớ con.” Lão phu nhân nói, mắt còn hơi ươn ướt.
Cố Doãn Tu nhìn lão phu nhân, trong lòng cảm khái, nữ nhân thật là biết diễn kịch, cho dù là mười tám tuổi, hay là tám mươi tuổi…
“Không phải tôn nhi đã trở về sao?” Cố Doãn Tu thở dài trong lòng, ngoài miệng cười nói.
“Ừ, trở về thì tốt, trở về thì tốt.” Lão phu nhân nói, “Trở về lở bên cạnh tổ mẫu nhiều một chút.”
“Dạ.” Cố Doãn Tu vâng dạ.
“Kiều Kiều và thê tử của Doãn Tu đều đi về trước đi, Doãn Tu ở lại nói chuyện với ta một lúc.” Lão phu nhân nói.
Thẩm Hàm Kiều ngoan ngoãn nói: “Vậy Kiều Kiều lui xuống trước, không quấy rầy biểu ca cùng cô tổ mẫu.”
Giang Lam Tuyết vẫn luôn đang nghe lão phu nhân nói chuyện, chờ bà nói vào chuyện chính, nàng không tin lão phu nhân làm chuyện này, chính là muốn kể tổ tôn tình thâm với Cố Doãn Tu.
“Biểu tẩu, ta đỡ ngươi đi đi.” Thẩm Hàm Kiều đi đến trước mặt Giang Lam Tuyết.
Giang Lam Tuyết cũng không khách khí với nàng, cười cười nói: “Đa tạ Thẩm tiểu thư.”
Giang Lam Tuyết vừa đứng lên, liền dựa vào người Thẩm Hàm Kiều. Thẩm Hàm Kiều vốn dĩ tương đối gầy yếu lại thấp bé, thiếu chút nữa bị Giang Lam Tuyết đụng vào.
“Thẩm tiểu thư, ngươi có thể không?” Giang Lam Tuyết dựa vào người Thẩm Hàm Kiều nói.
“Được!” Chỉ cần đuổi được ngươi đi, như thế nào cũng được! Thẩm Hàm Kiều đỡ Giang Lam Tuyết ra khỏi Tồn Hậu Đường.
“Au ui.” Mới ra khỏi Tồn Hậu Đường không lâu, Giang Lam Tuyết đã kêu một tiếng, “Chân của ta hình như đau hơn rồi.”
“Ngươi không sao chứ?” Thẩm Hàm Kiều cố né giận nói.
“Không có việc gì, có lẽ là do đi nhanh quá rồi. Thế tử đều là đỡ ta đi từ từ, nếu ta đau, hắn còn ôm ta.” Giang Lam Tuyết cố ý nói.
“Hừ, ta biết thế tử biểu ca đối xử tốt với ngươi rồi! Không cần mỗi ngày khoe khoang ở trước mặt ta!” Thẩm Hàm Kiều đỡ Giang Lam Tuyết muốn đi nhanh hơn, nhưng là nàng căn bản không làm Giang Lam Tuyết động đậy được.
Giang Lam Tuyết cười nói: “Rốt cuộc ta là thê tử cưới hỏi đàng hoàng của thế tử, lại là Hoàng thượng ban hôn, đương nhiên hắn rất tốt với ta. Tương lai Thẩm tiểu thư gả chồng, cũng phải làm chính thê của người ta, nhưng ngàn vạn đừng chỉ nhìn thấy gia thế người ta tốt muốn làm thiếp của người ta, thảm vô cùng.”
Thẩm Hàm Kiều cả giận: “Ngươi nói bậy gì đó! Đương nhiên ta phải làm chính thê!”
“Ta chỉ nhắc nhở ngươi một chút thôi, ngươi có thể tự mình hiểu là tốt. Đừng có tham lam ham muốn đồ không thuộc về mình, cùng với người không thuộc về mình, nếu không sẽ gặp phải báo ứng.” Giang Lam Tuyết nói.
Thẩm Hàm Kiều không nói gì nữa, nghĩ đến những lời Giang Lam Tuyết nói. Nàng nói không sai, làm tiểu thiếp của người ta sao có thể so được với làm chính thê? Nàng gả cho biểu ca cũng chỉ có thể làm thiếp, bình thê cũng không làm được, dù