Buổi tối Cố Doãn Tu che mông trở về, quả nhiên đến muộn, bị phạt trượng bằng gậy.
“Xem ngươi về sau còn dám nháo không!” Giang Lam Tuyết cười nói.
“Hứ, ta bị đánh mà nàng không đau lòng chút nào sao?” Cố Doãn Tu nằm sấp trên giường, nghiêng đầu trừng Giang Lam Tuyết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ai bảo ngươi buổi sáng nháo ta.” Giang Lam Tuyết vẫn rất đau lòng, chỉ là ngoài miệng không nói. Ai bảo Cố Doãn Tu hắn hư như vậy chứ.
“Hừ, như thế mà kêu ta nháo sao? Đó là tình thú phu thê nàng hiểu không?” Cố Doãn Tu nói.
Giang Lam Tuyết lười nói mấy chuyện này với hắn, hắn vừa nói là nói đến đêm cũng không ngừng.
“Vậy ngày mai ngươi còn vào cung không?” Giang Lam Tuyết nói.
“Đương nhiên là phải đi…” Cố Doãn Tu nói, “Ta thật là vác đá nện vào chân mình, sớm biết thế khi Hoàng thượng hỏi ta, ta nên từ chối, giờ thì tốt rồi, không muốn làm cũng không được, Hoàng thượng còn cho người trông chừng ta!”
“Rất tốt, vừa lúc để hắn nhìn xem, Cố gia đúng thật không người nối nghiệp, không cần lo lắng.” Giang Lam Tuyết cười nói.
“Nàng nói cái gì!” Cố Doãn Tu tức giận đến giơ cánh tay trừng Giang Lam Tuyết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hì hì, ta nói bừa thế thôi, Thế tử gia đừng nóng giận, Thế tử gia rất lợi hại!” Giang Lam Tuyết nói xong chạy đi mất.
Cố Doãn Tu buồn rầu trong lòng, nhìn dáng vẻ Tiên Tiên vẫn là ghét bỏ hắn vô dụng…
Từ đấy về sau Cố Doãn Tu như trở thành một người khác. Mỗi sáng Giang Lam Tuyết chỉ gọi hắn một lần là hắn dậy. Lúc trước Cố Doãn Tu không chịu trực đêm, hiện tại cũng giống như các ngự tiền thị vệ khác, thay phiên nhau trực. Giống như một người nghiêm túc làm việc. Lần đầu tiên Cố Doãn Tu ở tại trong cung trực đêm, Giang Lam Tuyết mãi cho đến hừng đông mới ngủ. Cố Doãn Tu không ở bên cạnh, nàng có chút trống trải trong lòng, nàng đã sớm quen có hắn ở bên cạnh.
Chớp mắt tới cuối tháng Bảy, Giang Lam Tuyết tính ngày, hẳn là cha nương đã xuất phát rồi. Muốn đến Kinh thành trướng Trung thu, trên đường hẳn là phải đi rất nhanh.
Thời tiết dần dần chuyển lạnh, Giang Lam Tuyết ở mãi Hầu phủ cũng có chút không chịu được. Sau khi nàng tới Kinh thành rất ít lộ diện, những người nàng biết rất ít, tâm tư nàng có chút lung lay, nam trang đó, đã lâu không mặc…
Ngày này rốt cuộc cũng tới ngày nghỉ của Cố Doãn Tu, hắn đã chuẩn bị ngủ cả ngày, thế nhưng vẫn bị nàng gọi dậy.
Cố Doãn Tu mơ màng nói: “Tiên Tiên hôm nay ta không cần vào cung.”
“Ta biết, ngươi cùng ta ra ngoài một chút đi, ta buồn sắp chết rồi.” Giang Lam Tuyết chớp đôi mắt, đáng thương nói.
Cố Doãn Tu kéo nàng vào trong ngực: “Vậy nàng để ta ôm một lát đã.”
Giang Lam Tuyết ngoan ngoãn để hắn ôm. Cố Doãn Tu cũng thành thật, không có lộn xộn, chỉ là ôm mà thôi. Một lúc sau, Giang Lam Tuyết còn kỳ quái, hôm nay sao hắn lại thành thật như vậy, lại phát hiện hóa ra hắn lại ngủ rồi. Giang Lam Tuyết cười cười, nghĩ hắn gần đây chắc hẳn mệt mỏi, cũng không gọi hắn, nàng nhìn mặt Cố Doãn Tu, không lâu sau nàng cũng ngủ.
Hai người ngủ liền một mạch tới lúc mặt trời lên cao.
Cố Doãn Tu vẫn không muốn tỉnh, ôm Giang Lam Tuyết không buông tay.
“Được rồi, nhanh dậy đi, ta thật sự muốn ra ngoài một chút, hôm nay ngươi không đi cùng ta, ngày mai ta sẽ ra ngoài một mình.” Giang Lam Tuyết nói.
“Như thế sao được, nàng không được ra ngoài một mình.” Cố Doãn Tu ôm chặt Giang Lam Tuyết, “Bên ngoài nhiều nguy hiểm.”
Giang Lam Tuyết cười cười: “Thiên tử dưới chân, nguy hiểm sao được.”
“Dù sao cũng không được, hôm nay ta đi cùng nàng là được.” Cố Doãn Tu nói.
Ngay sau đó hai người đều dậy.
Giang Lam Tuyết mặc nam trang đứng ở trước gương, cảm thấy thấy cứ lạ lạ.
“Làm sao vậy?” Cố Doãn Tu thấy Giang Lam Tuyết đứng trước gương, liên tục chậc lưỡi, bèn hỏi.
“Sao ta cứ cảm thấy nó cứ lạ lạ.” Giang Lam Tuyết nói.
“Không đúng chỗ nào? Ta đến xem.” Cố Doãn Tu qua đó, đứng ở trước mặt Giang Lam Tuyết.
Cố Doãn Tu cẩn thận nhìn Giang Lam Tuyết từ trên xuống dưới, từ trước ra sau, rồi nói: “Ta biết không đúng chỗ nào.”
“Chỗ nào?” Giang Lam Tuyết hỏi.
“Nàng có nhiều hơi thở của nữ nhân hơn nhiều! Thiếu chút anh khí. Nàng như vậy mà mặc nam trang ra ngoài, người ta chỉ cần liếc mắt cũng biết nàng là nữ tử.” Cố Doãn Tử nói.
Giang Lam Tuyết nhìn lại mình trong gương, hình như thật sự là như vậy. Đặc biệt là ngực, này nửa nửa năm trở lại đây lớn hơn nhiều, eo cũng nhỏ hơn, căn bản không giống nam tử.
Giang Lam Tuyết trừng mắt nhìn Cố Doãn Tu.
“Ơ, sao lại trừng ta.” Cố Doãn Tu khó hiểu nói.
“Đều là ngươi làm hại!” Giang Lam Tuyết hờn dỗi nói.
Cố Doãn Tu nhìn ngực Giang Lam Tuyết, bỗng nhiên cười ha ha: “Tiên Tiên nàng có phải là bị ta sờ lớn rồi?”
Giang Lam Tuyết cầm lấy phất trần trên bàn trang điểm đánh hắn một cái: “Ai kêu ngươi nói bừa! Ai kêu ngươi nói bừa!”
Cố Doãn Tu nắm lấy cây phất trần vất sang một bên, kéo người vào trong ngực, chơi xấu sờ soạng một lần nói: “Thật sự là to hơn hồi trước!”
“Ngươi còn nói nữa!” Giang Lam Tuyết tức giận muốn cắn hắn.
“Được, được, ta sai rồi.” Cố Doãn Tu vừa xin khoan dung, vừa ngăn không cho Giang Lam Tuyết cắn mình.
Giang Lam Tuyết tức giận đến mức cố thoát khỏi hắn, cởi quần áo nói: “Hừ! Ta không đi nữa!”
Cố Doãn Tu vội qua đó nói: “Vậy mặc nữ trang, không cần phải giả thành nam tử. Phu quân của nàng cũng không ngại đưa nàng ra ngoài, nàng sợ cái gì?”
“Ta…” Giang Lam Tuyết nhất thời nghẹn lời, nàng cũng không biết bản thân để ý cái gì, nàng trừng mắt nhìn Cố Doãn Tu, “Ta chỉ là cảm thấy mặc nam trang thì thuận tiện với nhẹ nhàng hơn thôi.”
Cố Doãn Tu nói: “Ta nhìn nàng, chính là muốn thoải mái tự do, thế nhưng không chịu buông bỏ, nàng chỉ cần mặc nữ trang giản dị, không thoa phấn son, không cài trâm, không phải giống nhau sao. Nàng có thể làm một nữ tử thoải mái, không cần phải giả làm nam nhân làm gì.”
Giang Lam Tuyết nhìn hắn, bình thường về ngoài của hắn trông không nghiêm chỉnh nhưng có thể trực tiếp giải quyết những rối rắm và mâu thuẫn trong lòng nàng. Nàng nha, vốn dĩ vẫn luôn chính là giả tiêu sái sao.
“Vi phu tới giúp nàng chọn quần áo, sau đó chúng ta cùng nhau đi ra ngoài, được không?” Cố Doãn Tu thấp giọng nói.
Giang Lam Tuyết cắn cắn môi, gật gật đầu.
“Thật ngoan!” Cố Doãn Tu nhéo mặt Giang Lam Tuyết.
Cố Doãn Tu chọn giúp Giang Lam Tuyết một bộ váy màu trắng ánh trăng, được thêu hoa một cách lộn xộn, áo khoác ngoài màu xanh nhạt. Sau khi Giang Lam Tuyết mặc vào, thoải mái trang nhã, duyên dáng yêu kiều.
“Rất tốt, đẹp vô cùng!” Cố Doãn Tu ở bên cạnh khen.
Giang Lam Tuyết nhìn trước sau, đúng thật là rất được.
Hai người dùng xong bữa sáng, bèn ra cửa. Mới ra đến Trường Hoa viện, liền thấy Thẩm Hàm Ngọc đi tới. Hiện giờ Trường Hoa viện và Tồn Hầu Đường gần như không qua lại với nhau, Thẩm Hàm Ngọc cũng không đi tới Trường Hoa viện, rất ít khi gặp nhau.
Thẩm Hàm Ngọc đi đến trước mặt Giang Lam Tuyết và Cố Doãn Tu, hành lễ với hai người: “Thế tử gia, thế tử phu nhân.”
Cố Doãn Tu không lên tiếng, mắt cũng không nhìn Thẩm Hàm Ngọc lấy một cái, chỉ nhìn ra xa. Giang Lam Tuyết gật gật đầu: “Thẩm cô nương.”
Thẩm Hàm Ngọc nhìn Giang Lam Tuyết, lại nhìn Cố Doãn Tu, có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Cố Doãn Tu không nhìn Thẩm Hàm Ngọc, Giang Lam Tuyết nhìn được biểu cảm của Thẩm Hàm Ngọc, tất nhiên cũng sẽ không hỏi nàng có chuyện gì.
Thấy Cố Doãn Tu và Giang Lam Tuyết cũng không có phản ứng gì, hơn nữa có vẻ như hai người phải đi, lúc này Thẩm Hàm Ngọc mới nói: “Thế tử gia, ngài đi xem cô tổ mẫu đi.”
Lúc này Cố Doãn Tu mới nhìn thoáng qua Thẩm Hàm Ngọc: “Ta đã biết.”
Giang Lam Tuyết không nói chuyện, nàng sẽ không đi xem lão phu nhân. Lão phu nhân đã hạ dược nàng, nếu không phải nể bà lớn tuổi, lại nể tình Hầu gia và Cố Doãn Tu, nàng hận không thể hạ độc lão phu nhân!
“Thế tử gia, ngày nào lão phu nhân cũng nhớ ngài, thân thể càng ngày càng không khỏe…” Thẩm Hàm Ngọc lại nói.
“Ta đã biết, Lam Tuyết, chúng ta đi.” Cố Doãn Tu lạnh lùng nói.
Thẩm Hàm Ngọc thấy thái độ lãnh nhạt của Cố Doãn Tu cũng không dám nhiều lời, đi sang bên cạnh nhường đường, để Giang Lam Tuyết và Cố Doãn Tu đi qua.
Thấy sắc mặt Cố Doãn Tu không tốt, Giang Lam Tuyết nói: “Nói không chừng là thân thể bà thật sự không khỏe, ngươi đi xem bà đi, dù sao ta cũng không đi.”
Cố Doãn Tu thở dài: “Hiện tại ta không còn có thể tin tưởng bà được nữa, không chừng lại cùng Thẩm Hàm Ngọc này chơi chiêu trò khác.”
“Vậy tùy ngươi.” Giang Lam Tuyết cũng chỉ là nói ngoài miệng, lão phu nhân có ngày hôm nay là do bà xứng đáng nhận được, trong lòng bà luôn chỉ có người Thẩm gia, có bao giờ nghĩ cho Cố Doãn Tu.
“Đừng nghĩ đến bọn họ nữa, hôm nay chúng ta ra ngoài chơi thỏa thích.” Cố Doãn Tu nói.
“Được.” Giang Lam Tuyết chủ động nắm tay hắn.
Hai người ra cửa, lên xe ngựa, Cố Doãn Tu hỏi: “Nàng có đặc biệt muốn đi nơi nào không? Hôm nay nàng đột nhiên nói muốn ra ngoài, ta cũng chưa chuẩn bị gì cả, nàng đã sắp xếp hết rồi?”
Giang Lam Tuyết gật gật đầu: “Những nơi muốn đi rất nhiều, hôm nay chúng ta đi văn miến trước. Mấy ngày nữa là đến sinh thần của sư phụ, ta đi chọn lễ vật cho sư phụ, nhìn xem có cô bản (1) gì không.”
Cố Doãn Tu nghe xong lông mày đều dựng thẳng lên: “Từ trước đến nay nàng cũng chưa từng tặng ta quà gì!”
Giang Lam Tuyết sửng sốt, thật đúng là… Trong lòng có chút băn khoăn, dỗ dành hắn nói: “Sang năm nhất định sẽ chuẩn bị cho ngươi!”
Cố Doãn Tu giả vờ tức giận, đầu quay ngoắt sang một bên, tức giận: “Nhìn xem, ta liền biết nàng không chú ý đến ta!”
“Sao có thể!” Giang Lam Tuyết sát lại gần, dùng đầu ngón tay chọc chọc Cố Doãn Tu: “Lòng ta đương nhiên là có ngươi, ngoại trừ ngươi ra, không có ai cả.”
Cố Doãn Tu nghe xong lời này, cảm thấy ngọt ngào trong lòng, trên mặt cũng không nhịn được, nhếch miệng cười: “Vậy sang năm nàng nhất định phải chuẩn bị tốt quà cho ta!”
Giang Lam Tuyết trực tiếp gật đầu: “Nhất định nhất định!”
Xe ngựa ở dừng lại ở một chỗ gần văn miếu, Cố Doãn Tu và Giang Lam Tuyết xuống xe ngựa.
“Thật náo nhiệt!” Giang Lam Tuyết thở dài.
“Nàng chưa từng đến?” Cố Doãn Tu nói.
“Chưa từng.” Giang Lam Tuyết ngạc nhiên trước cảnh tượng náo nhiệt của đám đông trước mặt.
“Đi qua nhiều nơi như vậy, vẫn là Kinh thành náo nhiệt nhất.” Giang Lam Tuyết nói.
“Đúng vậy.” Cố Doãn Tu cười nói, “Nắm chặt tay ta, không được thả lỏng, nếu như bị lạc thì khó tìm lắm.”
Giang Lam Tuyết nắm chặt tay của hắn.
“Ta biết ở Bác Cổ Hiên, bên trong có bán cô bản liên quan đến quà, kỳ phổ, cầm phổ, mang nàng đi qua đó tìm trước.” Cố Doãn Tu nói.
“Ngươi rất quen thuộc nơi này.” Giang Lam Tuyết cười nói.
“Phu quân của nàng cũng là nho sĩ phong nhã đấy.” Cố duẫn tu đạo.
Giang Lam Tuyết cười cười không nói chuyện.
Người tới văn miếu nhiều là văn nhân nhã sĩ, cũng có không ít nữ tử tới. Giang Lam Tuyết ở trong đám người cũng không quá nổi bật.
Cố Doãn Tu nắm tay Giang Lam Tuyết, chen đến Bác Cổ Hiên.
So với sự náo nhiệt của các cửa hàng khác, cửa hàng này thật sự ít người.
“Sao lại không ai?” Giang Lam Tuyết hỏi.
“Bởi vì nhìn không mua cũng mất bạc…” Cố Doãn Tu cười nói.
“Thảo nào…” Giang Lam Tuyết nhìn vào trong.
“Vào thôi!” Cố Doãn Tu nắm tay Giang Lam Tuyết đi vào.
“Cô bản bộ lẻ, xem mười lăm phút một lượng bạc tử”
Hai người đi vào đã nghe thấy có người hô ở trong.
Giang Lam Tuyết thầm nghĩ, thảo nào không ai tới. Mặc dù là ở Kinh thành, mọi người cũng không vì như vậy mà bỏ tiền ra.
Cố Doãn Tu hỏi chủ quán: “Có bản “Nhất Lãm Trà Phú” của Tả Trước Ngộ tiền triều không?”
Giang Lam Tuyết nhìn Cố Doãn Tu, lúc trước nàng cũng được nghe nói qua quyển sách này, cách hiện tại khoảng ba trăm năm, không nghĩ tới Cố Doãn Tu cũng biết.
“Không có.” chủ quán kéo dài tiếng nói.
Giang Lam Tuyết chán nản, không còn nhiều khí thế mua quà nữa.
Cố Doãn Tu không ngạc nhiên nói: “Vậy có “Trà Bất Trà” của Tề Bất Phần hay không?”
Giang Lam Tuyết chưa từng nghe thấy tên của quyển sách này, tên sách cũng kỳ lạ.
“Có, xem mười lăm phút một lượng bạc tử, nếu mua thì năm trăm lượng bạc.” Nghe ngữ khí nói của chuyện chủ quán, chỉ muốn đến đánh một trận
“Mua.” Cố Doãn Tu nói.
Giang Lam Tuyết cũng không hỏi nhiều, chắc là quyển sách này có lai lịch.
Cố Doãn Tu lấy ngân phiếu ra, chủ quán mới đưa sách ra, hộp được bọc bằng gấm tinh xảo, mở ra bên trong là quyển sách được bọc bởi tơ lụa. Cố Doãn Tu mở ra nhìn nhìn, gật gật đầu: “Có thể.”
Giang Lam Tuyết nhìn