“Cái gì? Chuyện xảy ra khi nào? Sao ngươi không nói sớm!” Chuyện liên quan đến cha nương làm Giang Lam Tuyết không thể không căng thẳng.
“Mới buổi sáng hôm nay thôi.” Thẩm Hàm Ngọc nói.
“Ta đã biết. Ngươi đi về trước đi, ta sẽ xử lý chuyện này trước.” Giang Lam Tuyết nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Hàm Ngọc không nói gì nữa lui xuống.
Giang Lam Tuyết lòng nóng như lửa đốt, bên trong sai Thải Cúc đi đến tiền viện gọi Bảo Khánh đến đây.
“Bảo Khánh, ngươi lập tức cho người đi đón cha nương ta, bọn họ từ Ngân Châu đến đây, hẳn là đi trên cung đường Phụng Châu, Khánh Châu, Tần Châu. Nếu bên người bọn họ có kẻ khả nghi, thì ngươi phải cẩn thận một chút.” Giang Lam Tuyết sai bảo, nói.
“Vâng!” Bảo Khánh vội vàng dạ vâng.
Giang Lam Tuyết lại nói: “Với lại, ngươi đi tìm mấy người đi trông chừng Thẩm gia, xem mỗi ngày có những người nào ra vào nhà bọn họ, phải nhớ kỹ, về báo cho ta.”
“Vâng! Tiểu nhân đi luôn!” Bảo Khánh được lệnh lập tức đi xuống sắp xếp. Đây là lần đầu tiên thế tử phu nhân lần sai hắn làm việc, nhất định phải làm cho tốt!
Sự tức giận Giang Lam Tuyết với lão phu nhân đã lên đến đỉnh điểm. Nàng lại gọi Thích ma ma đến, phân phó nói: “Từ hôm nay trở đi, ai vào Tồn Hậu Đường, ai đi ra, đều phải bẩm báo tất cả cho ta.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thích ma ma vội đồng ý, lại nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Lão phu nhân cho người chặn đường cha nương ta, không biết muốn làm gì!” Giang Lam Tuyết tức giận.
Thích ma ma nghe xong cả kinh: “Sao lại như vậy!”
“Đồ ác độc!” Giang Lam Tuyết tức giận mắng, “Chưa bao giờ gặp qua người ác độc như vậy!”
“Thế tử phu nhân yên tâm, ta chắc chắn sẽ trông chừng kỹ Tồn Hậu Đường.” Thích ma ma trịnh trọng nói.
Cả ngày hôm nay Giang Lam Tuyết đều không yên tâm, sợ lão phu nhân làm những chuyện xấu xa hãm hại đến cha nương này.
Hôm nay Cố Doãn Tu phải trực đêm ở trong cung, buổi tối Giang Lam Tuyết ở trên giường lăn qua lăn lại không ngủ được, lần này nàng nhất định phải nghĩ ra biện pháp khống chế hoàn toàn lão phu nhân mới được.
Trời sắp sáng hắn mới về đến Hầu phủ, Giang Lam Tuyết cả đêm không ngủ.
Cố Doãn Tu rón ra rón rén vào phòng, bình thường giờ này Giang Lam Tuyết đã ngủ rồi.
“Ngươi đã về.” Tiếng của Giang Lam Tuyết truyền đến.
“Ta đánh thức nàng?” Cố Doãn Tu ôn nhu nói.
“Không, ta không ngủ được.” Giang Lam Tuyết nói.
Cố Doãn Tu vội đi đến trước giường: “Sao vậy? Phu quân không ở bên cạnh nàng không ngủ được sao?”
Giang Lam Tuyết làm gì có tâm tình đùa giỡn với hắn, chỉ nói: “Tổ mẫu chàng sai người Thẩm gia chặn đường cha nương ta, không biết bà muốn làm gì nữa?”
Cố Doãn Tu lập tức lạnh mặt: “Chuyện khi nào?”
“Sáng hôm qua, ta đã sai Bảo Khánh cho người đi đón cha nương ta.” Giang Lam Tuyết nói.
Cố Doãn Tu tức giận, đấm ván giường một cái: “Rốt cuộc bà muốn làm gì cơ chứ?”
“Ta không quan tâm bà muốn làm cái gì, ta sẽ không nhẫn nhịn nữa.” Giang Lam Tuyết căm tức nói, “Thù mới hận cũ ta báo hết!”
Cố Doãn Tu vội ôm Giang Lam Tuyết vào trong ngực trấn an nói: “Tiên Tiên ngoan, đừng tức giận, bà cũng chỉ là một bà lão, Thẩm gia cũng đều là những ăn hại, cũng chả tạo ra được sóng to gió lớn gì. Ta đi trước hỏi Bảo Khánh hắn đã sai những người nào đi, xem người có đủ hay không. Nàng ngủ một lát đi, lão phu nhân bên kia, giao cho ta xử lý.”
“Không cần! Ta phải tự mình báo thù mới giải quyết được hết sự thù hận này!” Giang Lam Tuyết cả giận.
“Được rồi, nàng muốn làm gì thì cứ làm nhưng hiện tại nàng cứ ngủ đi, được không?” Cố Doãn Tu dỗ dành nói.
“Ta không ngủ được! Ta lo lắng cho cha nương.” Giang Lam Tuyết nói.
Cố Doãn Tu nghĩ nghĩ: “Vậy ta cùng nàng đi đón bọn họ.”
Giang Lam Tuyết lắc đầu: “Chúng ta khẳng định không nhanh bằng những thủ hạ làm việc cho chàng, đi thì có ích gì, nói không chừng bọn họ đi đường khác”
“Hiếm khi thấy nàng bình tĩnh như vậy. Vậy nàng còn không mau ngủ, ta đi đến phía trước hỏi một chút, sau khi ta về ta cùng nàng, được không?” Cố Doãn Tu nói.
“Chàng đi đi, ta không có việc gì.” Giang Lam Tuyết nói.
Cố Doãn Tu nghĩ lúc này có khuyên Giang Lam Tuyết thì nàng vẫn sẽ không ngủ, vẫn là chờ hắn đi hỏi rồi về dỗ dành nàng ngủ vậy. Cố Doãn Tu mặc áo khoác, đi đến tiền viện.
Cố Doãn Tu đi hỏi tình hình mấy người mà Bảo Khánh phái đi, thấy đều là những người tài giỏi, mới yên tâm trở về Trường Hoa viện.
Giang Lam Tuyết còn ngồi ở trên giường thất thần, Cố Doãn Tu đi đến hỏi: “Hay là nàng cùng ta ăn sáng, ăn xong rồi, chúng ta ngủ một chút?”
Giang Lam Tuyết yên lặng gật gật đầu xuống giường.
Lúc hai người ăn xong bữa sáng, trời đã sáng.
Cố Doãn Tu thấy bọng mắt Giang Lam Tuyết thâm xì, đau lòng vô cùng: “Nàng đừng lo lắng, những người Bảo Khánh phái đi những người giỏi đi theo cha ta nhiều năm rồi, khẳng định bọn họ sẽ đón nhạc phụ nhạc mẫu trước những người hèn nhát bất tài đó của Thẩm gia.”
Giang Lam Tuyết không tiếng động gật gật đầu. Hiện tại nàng đã ăn xong bữa sáng, cảm thấy có chút buồn ngủ, trong đầu rầu rĩ, đầu có chút chịu đựng không nổi.
Cố Dãn Tu thấy Giang Lam Tuyết hai mắt vô thần, biết nàng mệt nhọc, ôn nhu hỏi nói: “Tiên Tiên có phải mệt hay không, ôm nàng đi ngủ được không?”
Giang Lam Tuyết híp mắt nhìn Cố Doãn Tu, gật gật đầu.
Cố Doãn Tu tiến đến bế ngang Giang Lam Tuyết lên, đi đến cạnh giường.
Cố Doãn Tu nhẹ nhàng đặt Giang Lam Tuyết lên trên giường, đắp chăn cho nàng, bản thân thì đi tắm rửa thay quần áo rồi mới qua đó cùng nàng ngủ.
Hai người ngủ một mạch đến chiều mới tỉnh. Lúc Giang Lam Tuyết tỉnh lại nàng thấy mình đang nằm trong lòng Cố Doãn Tu, hắn đang liếc mắt đưa tình nhìn nàng.
“Chàng tỉnh khi nào vậy?” Giang Lam Tuyết nỉ non hỏi.
“Mới tỉnh thôi, còn buồn ngủ không?” Cố Doãn Tu vén tóc trên trán cho Giang Lam Tuyết.
“Vẫn còn.” Mắt Giang Lam Tuyết vẫn không mở nổi ra.
“Không ngủ được không, ngủ tiếp buổi tối muốn ngủ cũng không ngủ được.” Cố Doãn Tu ôn nhu nói.
“Ừm, không ngủ nữa.” Giang Lam Tuyết nỗ lực mở to mắt.
Hai người cùng đứng lên, Cù Tam Nương đã chuẩn bị đồ ăn xong, ăn uống no nê, có tinh thần rồi, Giang Lam Tuyết nói chuyện của lão phu nhân với Cố Doãn Tu.
“Ta không thể để bà làm như vậy nữa.” Giang Lam Tuyết nói thẳng.
Cố Doãn Tu gật gật đầu: “Ừ, còn tiếp tục như vậy, không biết bà còn làm những chuyện quá đáng gì nữa.”
“Bà là tổ mẫu của chàng, ta cũng không thể muốn mạng của bà, chỉ khiến từ nay về sau bà không có liên hệ gì với bên ngoài nữa, không thể lại gây sóng gió là được.” Giang Lam Tuyết lại nói.
“Vậy nàng định làm như thế nào?” Cố Doãn Tu nói.
“Thẩm gia làm rất nhiều chuyện phạm pháp, trước tiên vạch trần một ít với quan phủ, đến lúc đó Thẩm gia nhất định phải tới tìm lão phu nhân hỗ trợ. Hiện tại lão phu nhân không phải đang ăn cái loại dược giả bệnh kia sao, chờ đến sau khi người Thẩm gia đến, sẽ cho lão phu nhân thêm một ít dược, làm bà tạm thời thần chí không rõ, sau đó liền nói với người ngoài lão phu nhân bị Thẩm gia làm cho tức giận đến ngã bệnh. Hầu phủ liền nhân cơ hội nói rõ Thẩm gia nhiều năm lừa gạt lão phu nhân, mượn danh Hầu phủ phạm pháp, cắt đứt mọi quan hệ với Thẩm gia. Thế nhưng làm như vậy, thanh danh của Hầu phủ ít nhiều sẽ bị liên lụy, chàng có để bụng không?” Giang Lam Tuyết một hơi nói hết.
Trong đầu Cố Doãn Tu đã thông những lời mà Giang Lam Tuyết nói, lắc đầu nói: “Thanh danh cái gì mà thanh danh, đều không quan trọng, cứ làm như nàng nói đi. Lão phu nhân thần chí không rõ chỉ là tạm thời thôi đúng không?”
“Đúng.” Giang Lam Tuyết nói.
Cố Doãn Tu thở dài: “Cứ như vậy đi. Bà lăn lộn cả đời, cũng đến lúc nghỉ ngơi rồi. Chuyện của Thẩm gia giao cho ta xử lý, Tồn Hầu Đường bên kia giao cho nàng.”
Giang Lam Tuyết gật gật đầu.
“Vậy giờ ta đi làm, những chuyện xấu mà Thẩm gia làm ta nhớ rất nhiều, vốn dĩ nghĩ từ từ giải quyết, hiện tại dứt khoát để cho bọn họ mang hết đống đấy đi.” Cố Doãn Tu nói.
“Được.” Giang Lam Tuyết gật gật đầu.
Sau khi Cố Doãn Tu đi không lâu, Giang Lam Tuyết bảo Thải Cúc đi mời Thẩm Hàm Ngọc đến đây, vở kịch này mà thiếu Thẩm Hàm Ngọc thì còn gì hay nữa.
“Ta tìm ngươi tới nói chuyện hợp tác.” Giang Lam Tuyết đi thẳng vào vấn đề, nói.
Thẩm Hàm Ngọc nghe xong câu này, trong lòng vui vẻ, cuối cùng nàng không uổng phí tâm cơ, liền nói: “Thế tử phu nhân có cái gì sai bảo cứ việc nói.”
Giang Lam Tuyết cười cười: “Vẫn là trước tiên cảm ơn ngươi nói cho ta chuyện lão phu nhân cho người đi chặn cha nương ta.”
“Đây là thành ý hợp tác của ta.” Thẩm Hàm Ngọc nói.
“Ngươi đúng là một người thẳng thắn.” Giang Lam Tuyết nói, “Thế nhưng ta phải đối phó lão phu nhân thì bắt buộc phải đối phó với người Thẩm gia, ngươi không thèm để ý?”
“Nói thật, so với bọn họ ta càng quan tâm bản thân mình hơn. Hơn nữa, bọn họ chẳng lẽ không phải gieo gió gặt bão sao? Những người Thẩm gia đó chính là một ít thịt thối, không loại bỏ bọn họ, Thẩm gia sớm muộn gì cũng sẽ bị hủy hoại trong tay bọn họ. Ta muốn nhìn thấy bọn họ đau khổ!” Thẩm Hàm Ngọc nói.
Giang Lam Tuyết là thực sự có điểm thích Thẩm Hàm Ngọc, gật gật đầu nói: “Ngươi thật ra lại là một người hiểu chuyện. Ngươi có thể thấy rõ những điều này thì tốt rồi. Ngươi yên tâm, sau khi chuyện này thành, ta chắc chắn thay ngươi tìm một phu quân tốt.”
Thẩm Hàm Ngọc cười nói: “Vậy thì ta chờ. Hiện tại cần ta làm gì sao?”
“Hiện giờ chỉ cần trông chừng kĩ lão phu nhân là được, đến lúc đó yêu cầu ngươi làm cái gì, ta sẽ nói với ngươi.” Giang Lam Tuyết nói.
“Được.” Thẩm Hàm Ngọc không ậm ờ mà trực tiếp đồng ý.
Mãi cho đến nửa đêm Cố Doãn Tu mới trở về, Giang Lam Tuyết vẫn đang chờ hắn.
“Thế nào? Sao lại về muộn như vậy?” Giang Lam Tuyết đi lên đón hắn.
Cố Doãn Tu cười cười, cầm Giang Lam Tuyết tay: “Sao nàng vẫn chưa ngủ?”
“Chạng vạng Bảo Khánh tới, nói người hắn phái đi đã bắt được người Thẩm gia.” Giang Lam Tuyết vui vẻ nói.
“Ừ, vừa nãy ở tiền viện ta nhìn thấy tiểu tử kia, muốn tranh công với ta.” Cố Doãn Tu cười nói, “Vậy nàng hẳn là yên tâm rồi, sao vẫn chưa ngủ?”
“Không phải là không có phu quân bên cạnh, ta không ngủ được sao?” Giang Lam Tuyết kéo tay Cố Doãn Tu, khó được mà rải một hồi kiều mị nũng nịu.
Cố Doãn Tu trong lòng nóng lên, hôn lên mặt Giang Lam Tuyết: “Vậy cùng phu quân tắm rửa được không?”
Cố Doãn Tu vốn dĩ cho rằng hắn nói như thế sẽ bị nàng đánh cho một trận, không ngờ tới Giang Lam Tuyết lại nói: “Được.”
“Vậy… Bảo Thải Cúc chuẩn bị nước.” Ngược lại, Cố Doãn Tu lại có chút ngượng ngùng.
“Được.” Giang Lam Tuyết mặt có chút nóng lên.
Thải Cúc phân phó nha hoàn chuẩn bị nước, Cố Doãn Tu và Giang Lam Tuyết lại ở trong phòng ngượng ngùng không đi vào phòng tắm.
Thải Cúc qua đó nói: “Thế tử gia, nước đã chuẩn bị xong.”
“Đã biết, các ngươi đều lui xuống hết đi, không cần hầu hạ ta.” Cố Doãn Tu nói.
Thải Cúc biết tính tình hai vị chủ tử, nhanh chóng lui xuống, đi ra ngoài.
Cố Doãn Tu nhỏ giọng nói: “Tiên Tiên, chúng ta đi thôi.”
Giang Lam Tuyết cảm thấy bộ dáng của hắn buồn cười thật sự, ngày thường mỗi ngày nháo nàng, hôm nay lại thẹn thùng như vậy.
“Đi.” Giang Lam Tuyết nói.
Cố Doãn Tu kéo tay Giang Lam Tuyết, vào phòng tắm.
Trong tịnh phòng hơi nước nóng bốc lên, cùng với mùi huân hương nhàn nhạt, làm hắn có chút mê say.
“Sao chàng lại đứng bất động? Muốn ta giúp ngươi cởi áo sao?” Giang Lam Tuyết nói.
“Không… Không cần…” Cố Doãn Tu nói chuyện run run.
Giang Lam Tuyết cười nói: “Có lẽ có ta ở đây khiến chàng căng thẳng? Vậy để ta đi ra ngoài.”
“Đừng đi!” Cơ hội khó được, làm sao có thể để nàng đi! Cố Doãn Tu vội vàng kéo Giang Lam Tuyết.
“Vậy ngươi nhanh lên nha.” Giang Lam Tuyết nói, “Nước lạnh hết rồi.”
Cố Doãn Tu thành thạo, nhanh chóng cởi quần áo chỉ để lại quần lót, nhảy vào thùng gỗ. Quay đầu lại xem thì thấy vẻ mặt vui vẻ của nàng ánh cười sâu tận đáy mắt.
“Tiên Tiên, sao nàng không cởi quần áo?” Cố Doãn Tu hỏi.
“Sao ta phải cởi…” Giang Lam Tuyết khó hiểu nói, “Ta đã tắm gội rồi.”
“A? Không phải nàng nói cùng ta tắm sao!” Cố Doãn Tu ủy khuất dựa vào cạnh thùng, nhìn Giang Lam Tuyết.
“Giờ không phải ta đang tắm cùng sao?” Giang Lam Tuyết cười nói.
Cố Doãn Tu trừng mắt nhìn Giang Lam Tuyết: “Nàng lừa ta!”
Giang Lam Tuyết cười cười: “Vậy ta đi đây.”
“Không được đi, lại đây!” Cố Doãn Tu hung nói, “Phía sau lưng ngứa vô cùng, giúp ta kỳ cọ đi.”
Giang Lam Tuyết đến gần thau tắm, nửa ngồi xổm bên cạnh.
“Nhanh lên nha, dùng tay của nàng gãi cho ta.” Cố Doãn Tu thúc giục nói.
Giang Lam Tuyết nhìn lưng của Cố Doãn Tu, nhất thời không làm được. Nàng từ từ đưa tay ra, ngay khi đầu ngón tay nàng chạm đến hắn, nàng lập tức rụt trở về, như là bị bỏng.
Cố Doãn Tu xoay người: “Tiên Tiên, nàng không nhanh lên, ta chỉ còn cách kéo nàng vào cùng. Là nàng đồng ý tắm rửa cùng ta.”
“Được rồi, ngươi quay lại đi, ta gãi lưng cho chàng là được chứ gì.” Giang Lam Tuyết trừng mắt nhìn hắn.
Cố Doãn Tu nhìn mặt Giang Lam Tuyết đỏ hồng, trong lòng càng thêm