"Không sao ạ, ọe!" Du An Đồng xua tay tỏ ý bản thân vẫn ổn nhưng lời còn chưa dứt, cậu lại tiếp tục nôn mửa.
Hình Lệ Hiên nghe thấy âm thanh liền vội bước tới vỗ nhẹ lưng người nọ: "Không khỏe sao? Em có muốn đi bệnh viện không?"
Du An Đồng đợi cơn buồn nôn đi qua, lắc đầu đáp: "Có thể do ngồi xe lâu quá nên trong người có hơi khó chịu thôi, em về phòng nghỉ chút là được."
"Nghỉ chút đi, nếu không thoải mái thì bảo anh, anh đưa em tới bệnh viện." Hình Lệ Hiên dặn dò, "Lỡ sinh bệnh thì phiền lắm."
Du An Đồng gật đầu: "Ừm."
Du An Đồng chỉ tính nằm nghỉ một lát, không ngờ vừa chợp mắt đã mê man một giấc, mãi đến khi Hình Lệ Hiên gọi dậy ăn cơm thì cậu mới tỉnh.
Hình Lệ Hiên: "Còn khó chịu không?"
Du An Đồng trả lời: "Không mắc ói nữa, chắc không sao rồi."
Hình Lệ Hiên yên tâm: "Vậy thì tốt."
Du An Đồng xuống lầu thì nhìn thấy Du An Nam: "Tiểu Nam, sao em lại tới đây?"
Du An Nam đáp: "Bác gái gọi em đến."
Mẹ Hình nhìn sang Du An Đồng: "Hôm nay không phải 23 chạp sao, mẹ nghĩ nhà con cũng không có ai khác, nên gọi Nam Nam tới ăn sủi cảo cho vui."
Mẹ Hình vẫn luôn tinh tế như thế, bà săn sóc kể cả những điều nhỏ nhặt nhất.
Bản thân Du An Đồng cũng lo em gái ở nhà một mình sẽ buồn, tuy rất muốn gọi con bé đến nhưng dù sao đây cũng là Hình gia, Tiểu Nam có thể sẽ ngại.
Chỉ là cậu lại không ngờ mẹ Hình tự mình gọi điện rủ con bé tới.
Đối với sự quan tâm ấm áp của mẹ Hình, Du An Đồng cảm thấy rất áy náy.
Dù sao cậu và Hình Lệ Hiên chỉ là quan hệ hôn nhân hợp đồng.
Tối hôm ấy, Du An Đồng ăn một bát sủi cảo rất lớn, nhưng không hề thấy buồn nôn, xem ra mọi thứ vẫn ổn, không có gì nghiêm trọng.
Ngày hôm sau, công ty tổ chức tiệc tất niên, nhiều đầu công việc đang chờ giải quyết nên hai cha con nhà họ Hình đã ra ngoài từ sớm.
Mẹ Hình có hẹn với bạn từ sớm nên cũng đi ra ngoài, trong nhà chỉ còn mỗi Du An Đồng.
Bữa trưa hôm nay có cá vược hấp, là món đặc biệt yêu thích của cậu.
Nhưng không hiểu tại sao, vừa mới động đũa một miếng mà cậu đã thấy tanh không chịu nổi, cảm giác buồn nôn như hôm qua lại lần nữa kéo đến.
Cậu nôn khan một hồi nhưng chỉ ra dịch dạ dày.
Ngày hôm qua mệt mỏi đến mức buồn nôn thì không có gì lạ nhưng hôm nay cậu cũng đâu có làm gì, chẳng lẽ bị viêm dạ dày?
Du An Đồng uống ly nước súc miệng rồi thu xếp một chút, nhanh chân đi đến bệnh viện.
Buổi chiều ở bệnh viện tương đối ít người.
Du An Đồng nói với bác sĩ: "Triệu chứng bắt đầu từ giờ cơm tối ngày hôm qua, lúc đó tôi cảm thấy trong người nhộn nhạo buồn nôn nhưng ngồi nghỉ một lát thì thấy đỡ hơn nhiều."
Bác sĩ cầm ống nghe kiểm tra một hồi, hỏi thêm vài vấn đề rồi kêu cậu đi xét nghiệm và nội soi dạ dày.
Kết quả xét nghiệm máu bình thường, nội soi dạ dày cũng thế.
Bác sĩ: "Kết quả cho thấy cơ thể cậu vẫn bình thường, có thể do gần đây cậu ăn đồ nhiều dầu mỡ hoặc không được tươi dẫn đến khó tiêu.
Tôi nghĩ từ bây giờ cậu nên ăn những món dễ tiêu hóa một chút, tới khi biểu hiện buồn nôn dừng hẳn là được."
Du An Đồng trước khi tới đây đã nghĩ mình có thể bị viêm dạ dày, nhưng giờ kiểm tra, mọi thứ lại quá mức bình thường khiến cậu không yên tâm tí nào.
Vừa bước chân ra khỏi bệnh viện, Du An Đồng chợt nhớ tới một chuyện, gương mặt tái hẳn đi.
Ngày hôm qua là 23 tháng chạp, nếu cậu nhớ không lầm thì chương cập nhật cuối cùng của nguyên tác «Hào môn sủng phu» cũng rơi vào thời điểm này.
Vào hôm 23 chạp, nhân vật chính bị Du Khánh Niên gọi về nhà ăn cơm.
Ngoài mặt là bữa cơm sum họp nhưng thực chất vì hạng mục mà Du Khánh Niên đầu tư đang gặp thua lỗ, nên gã muốn nhờ nguyên chủ lấy ít tiền từ Hình gia.
Nguyên chủ và bác cả cãi nhau nửa ngày, cuối cùng cậu ta vẫn mềm lòng đồng ý giúp gã vay tiền ở chỗ Hình Lệ Hiên.
Du An Đồng nhớ lại nội dung nguyên tác, hiện tại cậu và bác cả đã từ mặt nhau nên chuyện vay tiền chắc chắn không thể xảy ra.
Nhưng hai ngày trước, đúng là Du Khánh Niên có gọi điện thoại đến.
Mặc dù cậu không nhớ tới đoạn này trong nguyên tác nhưng chồn đến nhà gà chúc tết, nói không có ý xấu cũng chả dám tin.
Vì thế cậu bảo mình đang đi du lịch, không biết khi nào sẽ về.
Hơn nữa cậu cũng nói rõ về sau hai bên không cần qua lại nữa, người trong giới hào môn ai cũng biết chuyện cắt đứt quan hệ của bọn họ rồi.
Du Khánh Niên nghe thế, chỉ im lặng cúp máy.
Bây giờ ngẫm lại, có lẽ khi ấy gã muốn nhờ cậu mượn tiền nhưng vì cậu đã tỏ rõ lập trường của bản thân nên gã cũng không muốn lãng phí thêm thời gian làm gì.
Mà điều khiến Du An Đồng hoảng sợ là sau đoạn vay tiền kia cũng là lúc độc giả ngày càng bất mãn với thụ.
Rất nhiều người nói thụ thánh mẫu quá mức, Du Khánh Niên đối xử tệ bạc với cậu nhiều năm như thế mà vẫn ngu ngốc mang tiền đi giúp gã.
Bọn họ nhìn không nổi nữa, yêu cầu đổi thụ.
Sau đó tác giả ngừng ra chương mới, trước khi sủi còn nói chương kế tiếp sẽ cho thụ lãnh cơm hộp.
Nửa năm qua sống trong sung sướng đã khiến Du An Đồng quên mất chuyện nguyên tác.
Hiện tại nhớ lại, một luồng hơi lạnh kéo tới khiến cả người Du An Đồng run lên không ngừng.
Vậy nên chuyện cậu vô cớ buồn nôn là điềm báo cho cái chết sao? Cậu vẫn không thể trốn khỏi không chế của nguyên tác?
Từ sau khi xuyên sách đã có rất nhiều việc không còn đi theo hướng ban đầu, giống như làm gì có Tiên Nhân Yến trong bản gốc, hay là chuyện Hà Bân bị cho thôi học, càng không nói tới Thẩm Vân Thanh có thể gặp được Hình Lệ Hiên lần hai.
Mọi thứ thay đổi nhiều tới mức cậu đã tự cho rằng cuộc đời mình sẽ không kết thúc nhanh như thế.
Nhưng có lẽ số phận có thể thay đổi chứ tuổi tác thì không.
Cũng không tệ, nửa năm này xem như cậu đã đủ hạnh phúc, đáng giá.
Du An Đồng không về Hình gia mà đi tìm Du An Nam.
Tuy Du An Nam đã bước vào kì nghỉ đông nhưng cô vẫn muốn tiếp tục tới lớp luyện thi.
Du An Đồng nghĩ tới việc con bé phải ra đường trong thời tiết lạnh giá như thế thì không đành lòng, cuối cùng cậu thuê gia sư tới dạy kèm cho cô.
Dù sao bọn họ cũng đã không còn là hai đứa trẻ phải chịu đói, chịu nghèo như trước.
"Anh, sao anh tới đây thế?
"Không chào đón anh sao?"
"Ngại quá, anh trai của em tới, không biết chúng ta có thể nghỉ một chút được không thầy?" Du An Nam xin phép thầy giáo kia rồi quay sang nói chuyện với Du An Đồng, "Sao em có thể không chào đón được, chỉ là hôm qua anh em mình mới gặp nhau xong."
Du An Nam nở nụ cười ngọt ngào: "Nhanh như vậy nhớ em rồi sao!"
Hiện tại tính tình Du An Nam gần như cũng bị ảnh hưởng bởi Du An Đồng, đã cởi mở và thích chọc ghẹo nhiều hơn.
"Học hành thế nào rồi, có muốn anh dạy em không?" Du An Đồng nhìn sang chồng bài tập của Du An Nam vô