Mẹ Hình kích động nói: “Đồng Đồng, có phải con có bảo bảo rồi không?”
Ba Hình vui vẻ xoa tay: “Nếu có thì tốt quá, tôi muốn có cháu gái lắm rồi.”
Ba Hình nói xong, dường như sợ mọi người hiểu lầm ý mình ông vội vàng bổ sung thêm, “Cháu trai cũng được, cháu trai cũng được.”
Hai vợ chồng già vô cùng hào hứng, mãi sau họ mới để ý tới gương mặt ngây ngốc của hai kẻ sắp làm cha – Hình Lệ Hiên và Du An Đồng, ông bà cảm giác có gì đó không đúng.
Mẹ Hình nhìn mảnh vỡ trên sàn hỏi: “Hai đứa không muốn…có con sao?”
Vì thế mới cãi nhau?
Hình Lệ Hiên nghĩ mình say lắm rồi, vừa nãy thì Du An Đồng đòi ly hôn với hắn, giờ thì ba mẹ nói Du An Đồng đang mang thai.
Đàn ông sao có thể mang thai chứ, ừm, hôm nay hắn uống nhiều quá rồi.
Thấy hai người không nói tiếng nào, mẹ Hình bước tới chỗ Hình Lệ Hiên, khẽ kéo tay hắn thì thầm: “Là con không muốn hay Đồng Đồng không muốn?”
Nếu là con trai bà, bà dư sức thuyết phục nó thay đổi suy nghĩ nhưng nếu là con dâu, bà phải làm sao mới tốt đây? Cũng không thể ép thằng bé nghe theo ý họ được.
Cha mẹ Hình còn đang rầu rĩ đã nghe Hình Lệ Hiên hoang mang nói: “Mẹ, có phải con say nên nghe lầm không? An Đồng sao có thể mang thai?”
Cha mẹ Hình kinh ngạc hỏi: “Con không biết? Bà không nói cho con sao?”
“Nói gì cơ?”
Trước khi chết, Hình Lệ Hiên gần như luôn ở bên cạnh bà nội vì thế họ tưởng bà đã nói cho Lệ Hiên biết lý do tại sao bà ép hắn lấy Du An Đồng, không ngờ bà vẫn chưa nói gì cả.
“Ôi chao, đúng là khó xử mà!” Mẹ Hình đáp, “Cơ thể của Đồng Đồng khá đặc biệt, có thể mang thai sinh con.
Lúc trước bác cả thằng bé qua nói với bà, nên bà mới…”
Chuyện là vậy, nhưng hiện tại tình cảm của hai đứa nhỏ rất tốt, nhắc lại chuyện chỉ sợ khiến chúng đau lòng.
Mẹ Hình chỉ lấp lửng nửa câu, bà sợ Du An Đồng sẽ không vui.
Bà lén nhìn thử sắc mặt cậu, không có buồn bã như bà đoán mà là khiếp sợ.
Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu bà: “Đồng Đồng, lẽ nào con cũng không biết mình mang thai sao?”
Du An Đồng ngơ ngác lắc đầu, CPU của cậu gần như rơi vào trạng thái nổ tung, hoàn toàn chết đứng không thể suy nghĩ.
Sao lại thế này? Nguyên tác đâu gắn tag sinh tử văn.
Ban đầu cậu cũng đoán đến chuyện đó, thậm chí còn dùng cả que thử thai.
Nếu thật sự mang thai, vậy tại sao bây giờ mới có?
Là do cơ thể cậu không tốt hay là Hình Lệ Hiên không được.
Mẹ bà! Lại nghĩ tào lao nữa rồi!
Du An Đồng lo sợ quay sang Hình Lệ Hiên, cùng lúc đối phương cũng mang ánh mắt phức tạp chăm chú nhìn cậu.
Du An Đồng theo phản xạ xoa bụng nói: “Đâu nhất thiết là mang thai, có thể con mắc bệnh gì đó rồi buồn nôn chăng?”
Dù sao bác của cậu vẫn có thể lừa mọi người nếu gã muốn, cái tính khốn nạn cùng ham tài đủ để gã can đảm làm chuyện động trời này.
Du An Đồng như kẻ chết đuối trên biển, cậu chật vật bám vào lý do trên bao biện cho việc mình không thể mang thai.
Mẹ Hình đáp: “Vậy chúng ta tới bệnh viện kiểm tra thử.
Có thai thì tốt còn có bệnh thì phải trị ngay, được chứ?”
Du An Đồng khiếp sợ, bản năng muốn trốn tránh đáp án: “Giờ này cũng trễ rồi, ngày mai, ngày mai rồi tính mẹ nhé.”
Mẹ Hình nhìn biểu cảm có chút sợ sệt và không tình nguyện của cậu, chỉ có thể thở dài gật đầu.
Ba Hình vẫn không rõ chuyện xảy ra: “Nếu cả hai đứa không biết vụ mang thai, vậy tại sao lại cãi nhau?”
Du An Đồng: “…”
Lần này giải thích thế nào đây, nói con nghĩ mình sắp chết, không muốn tiếp tục dây dưa với con trai hai người để hắn bớt đau khổ?
Nhưng ai ngờ cua gấp giữa đường, có khả năng con mang thai chứ chưa chết!
Hình Lệ Hiên không rõ vì sao Du An Đồng muốn ly hôn, hắn rầu rĩ nhìn qua mẹ mình nói: “Mẹ, trong nhà có canh giải rượu không?”
“Có, để mẹ xuống bếp kêu dì hâm nóng cho con.”
Hai cha con đi theo bà xuống lầu.
Hình Lệ Hiên uống hết một chén canh giải rượu, sau đó ngồi xuống ghế sofa cúi đầu, cố gắng tiêu hóa mọi chuyện vừa rồi.
Bà xã hắn, một người đàn ông, mang thai con của hắn sau đó lại muốn ly hôn.
Ly hôn? Không phải Du An Đồng rất thích hắn sao, không lẽ do ban nãy hắn nói hắn không thích cậu ư?
Nhưng cũng cậu không nên lạnh lùng nói ly hôn dễ dàng như thế chứ.
Ba Hình tìm Hình Lệ Hiên nói chuyện: “Tuy ba không biết giữa con và Đồng Đồng xảy ra chuyện gì, nhưng con phải hiểu, đã là vợ chồng thì phải nên cảm thông và thấu hiểu nhau, có trốn tránh cũng không được ích gì.”
Ba Hình nói xong, nhìn xung quanh một chút như để xác định mẹ Hình đã lên lầu hay chưa: “Nếu thằng bé ngang ngược, cố tình gây chuyện thì con cứ chiều nó, dỗ dành là được.
Không nên tranh luận đúng sai, hiểu không, bà xã mà, phải ngọt miệng một tí!”
“Ba có kinh nghiệm nhỉ?” Hình Lệ Hiên nhướn mày, “Hóa ra mẹ con trong mắt ba là người ngang ngược, thích gây chuyện?”
“Thằng nhãi này, nhỏ giọng tí.” Ba Hình trợn mắt nhắc nhở, “Ba không có nói như thế, đừng có vu khống, mẹ con có tri thức hiểu lễ nghĩa, sao có thể thích gây chuyện được.”
Hình Lệ Hiên nhìn cha mình, biểu cảm hoàn toàn không tin sau đó đi lên lầu.
Du An Đồng hiện tại đã tỉnh ngủ, cậu ngồi co mình trên giường, vừa nghe tiếng của mở liền ngẩng đầu lên.
Hình Lệ Hiên ngồi xuống cạnh cậu, hai người im lặng không nói gì.
Cuối cùng vẫn là Hình Lệ Hiên lên tiếng phá vỡ không khí trước.
“Anh không đồng ý ly hôn.”
Du An Đồng nhìn hắn: “Tại sao? Anh đâu có thích em.”
Ban đầu là thằng cha nào kêu nửa năm sau nhất định ly hôn hả, còn bảo sợ cậu sẽ không dám rời đi.
Hình Lệ Hiên nghĩ thầm, xem ra là do hắn nói không thích cậu nên cậu mới giận dỗi như thế.
Hắn nhích tới gần đối phương một chút, ôm chầm lấy cậu, rầu rĩ nói: “Lúc nãy là anh gạt em thôi, anh rất thích em, nên đừng nhắc lại