Cả đêm hôm ấy, cha mẹ Hình không ngủ được, tâm trạng hào hứng xen lẫn lo lắng khiến họ trằn trọc tới gần hừng đông.
Dù sao quyền quyết định nằm ở Du An Đồng, nếu thằng bé không muốn họ cũng chẳng thể ép được.
Sáng hôm sau, một nhà bốn người mang theo quầng thăm mắt đen sì chạy xe tới bệnh viện.
Lúc đến cổng bệnh viện, Du An Đồng mới nhớ ra một chuyện quan trọng.
Cậu sợ hãi dừng bước, níu lấy Hình Lệ Hiên hỏi nhỏ: “Đàn ông khám thai như thế nào vậy? Lỡ khám xong có bị bê lên báo không?”
Trải qua sự cố “bán dâm” lần trước, Du An Đồng đã hiểu cái gì gọi là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, hiện tại làm gì cậu cũng đều rất cẩn thận.
Hình Lệ Hiên động viên cậu: “Đừng lo, nhà chúng ta có cổ phần trong bệnh viện.
Sẽ không có ai dám nói chuyện của em ra ngoài đâu.”
Du An Đồng yên tâm gật đầu, ngoan ngoãn đi theo Hình Lệ Hiên gặp bác sĩ.
Người chờ họ hôm nay là nữ trưởng khoa phụ sản họ Khổng đã có nhiều năm kinh nghiệm trong nghề.
Tuy là lần đầu tiếp xúc nhưng Du An Đồng rất có thiện cảm với bà; một người phụ nữ trung niên hiền lành, hòa nhã cùng nụ cười từ ái khiến tinh thần người bệnh thả lỏng không ít.
Vì được thông báo từ trước và ký vào hợp đồng bảo mật nên trưởng khoa Khổng không nói gì nhiều trước mặt Du An Đồng, vừa hay giảm bớt áp lực lên tâm trạng bất an của cậu.
Trưởng khoa Khổng: “Đúng là khá giống các triệu chứng thường thấy của thời kỳ đầu mang thai.
Nhưng cũng không thể phủ nhận những khả năng khác, tôi sẽ cho cậu làm siêu âm mode B (1) và xét nghiệm beta HCG (2) để xác định lại.
Trưởng khoa Khổng đưa cho Du An Đồng một tờ giấy, sau đó dẫn hai người họ đi làm kiểm tra,
Đầu tiên là lấy máu rồi gửi về phòng xét nghiệm, sau đó đó qua khu siêu âm.
Du An Đồng bất động trên giường, ngoan ngoãn để bác sĩ bôi gel siêu âm lên vùng bụng.
Hình Lệ Hiên đứng kế bên, hai tay nắm chặt tay cậu, tâm trạng thoáng căng thẳng.
Đầu dò của máy siêu âm đè lên phần bụng khiến Du An Đồng hơi khó chịu, một lát sau cậu nghe thấy âm thanh ngạc nhiên của trưởng khoa Khổng: “Có túi thai, ngay cả tim thai cũng thấy, thật sự là mang thai!”
Trưởng khoa Khổng theo nghề y đã hơn 30 năm, cũng trải qua vô số ca bệnh hiếm gặp nhưng chưa từng tiếp xúc với trường hợp đàn ông mang bầu.
Lúc nhận được thông báo, bà cũng không tin lắm, chỉ nghĩ là có nhầm lẫn ở đây.
Bà cũng từng khám qua cho vài người đàn ông hay nhầm tưởng mình mang thai, nên nghĩ lần này cũng thế.
Không ngờ siêu âm mode B sẽ nhìn được tim thai, nhất thời trưởng khoa Khổng không có cách nào kiềm chế được vẻ mặt sửng sốt của mình.
Du An Đồng nghe bà nói, vô thức siết chặt tay Hình Lệ Hiên.
Hình Lệ Hiên cũng ngỡ ngàng, hắn vội đỡ Du An Đồng ngồi dậy, vừa giúp cậu lau đi lớp gel trên bụng vừa dỗ dành: “Cục cưng đừng sợ, sẽ không sao đâu.
Có ông xã ở đây với em.”
Lúc này, kết quả xét nghiệm HCG cũng có, chỉ số là 53700 IU/l.
Trưởng khoa Khổng đè nén sự kích động của mình, bình tĩnh thông báo: “Qua kết quả xét nghiệm nồng độ HCG, nhịp đập của tim thai thì…cậu Du có lẽ đã mang thai được khoảng 7 tuần rồi.
Du An Đồng chết điếng khi nghe bà kết luận, trong lòng rối như tơ vò.
Mới ngày trước, cậu còn nghĩ mình sắp xuống mồ, ngay cả di chúc cũng đã viết xong, buồn còn chưa đủ thì mẹ nó, cuộc đời kiểu cưng nghĩ sao về mang thai!
Trời đánh chết con mẹ tác giả không gắn tag sinh tử văn! Đồ cầm thú!
Nghĩ tới cảnh hồi trước, do tưởng mình không đẻ được nên cậu cứ quấn lấy Hình Lệ Hiên, đòi sinh em bé cho hắn….
Đụ mé! Du An Đồng thật sự chỉ muốn quay lại lúc đó đâm mình một nhát, cho mày hỏny nè, sao không hỏny tiếp đi! Giờ thì hay rồi, lật thuyền giữa biển luôn!
Hình Lệ Hiên tính khuyên Du An Đồng giữ đứa bé lại, nhưng nhìn sắc mặt ngày càng xấu của đối phương, hắn thấy cổ họng như bị bóp nghẹn, không thể nói được gì.
Con cái gì chứ, hắn chỉ cần Du An Đồng vui, nếu cậu không thích vậy thì không sinh nữa.
Tuy trong lòng quyết định như thế, nhưng dù sao đây cũng là đứa con đầu tiên, nói không cần thật sự là quá khó với hắn.
Hình Lệ Hiên mấp máy môi, cuối cùng mới vỗ nhẹ gương mặt Du An Đồng, giọng điệu có chút ngập ngừng: “Cục cưng, em đừng như thế, nếu không muốn…không muốn có con thì chúng ta coi như chưa có gì, được không?”
Du An Đồng vẫn mãi đằm chìm trong thế giới riêng của bản thân, hối hận vì đã không kiên quyết bắt Hình Lệ Hiên mang bao, nào có để ý đối phương đang nói gì.
Chỉ có mỗi cụm “không muốn có con” là lọt vào lỗ tai của cậu.
Tuy Du An Đồng chưa thể lập tức tiếp thu chuyện mình có thể sinh con, cũng chưa sẵn sàng chào đón một sinh mệnh mới xuất hiện trong bụng mình.
Nhưng từ lúc biết mình mang thai, cậu không hề có ý nghĩ gì là sẽ bỏ con hay không muốn sinh nó ra cả.
Mẹ nó, dựa vào cái gì tên khốn Hình Lệ Hiên không muốn đứa bé.
Đứa bé trong bụng hắn hay gì? Quyền lợi người cha cái beep!
Du An Đồng ngẩn người, sau đó chỉ vào Hình Lệ Hiên quát lớn: “Cái tên tra nam khốn kiếp nhà anh! Là ai đéo mang bao nên giờ tôi mới có con hả? Rồi anh tính phủi sạch trách nhiệm với con ông đây? Ông đúng là có mắt như mù mới nhìn trúng tên hèn như anh!”
“Hả, cục cưng, ý em là sao?” Hình Lệ Hiên bị chửi như tát nước, nhưng hắn vẫn nghe hiểu hàm ý trong lời của Du An Đồng.
Cậu muốn giữ đứa bé lại.
Đôi mắt như lộ ra ý cười, còn chưa kịp giải thích, hắn lại tiếp tục nghe Du An Đồng đỡ eo mắng xối xả: “Anh nghe cho kĩ đây, Hình Lệ Hiên.
Tôi sẽ ly hôn với anh, tôi đách cần anh nuôi con, tôi tự nuôi!”
Trưởng khoa Khổng dùng vẻ mặt phức tạp nhìn đôi chồng chồng đang cãi nhau ầm ĩ này, lúc đầu bà tưởng là chàng trai trẻ không muốn có con.
Bởi nói sao thì, đàn ông mang bầu cũng không phải chuyện ai cũng chấp nhận được.
Chỉ là không ngờ hóa ra, người kia mới là người không đồng ý.
“Du An Đồng, em bình tĩnh nghe anh nói.” Hình Lệ Hiên vừa cao hứng vừa bất đắc dĩ khuyên nhủ.
Người xưa thường nói, một lần mang thai ba năm ngốc nghếch (3), vừa khám xong là cậu lại nghĩ nhiều nữa rồi.
Nhân lúc Du An Đồng đang lấy hơi chuẩn bị chửi tiếp, Hình Lệ Hiên nhanh chóng giải thích: “Anh sợ em muốn bỏ đứa bé nên mới thế.
Nếu em muốn giữ con, anh vui còn không kịp.”
Du An Đồng nheo