Bệnh viện thành phố Hà
“Ai là người nhà của bệnh nhân Lê Thư Tình.”
“Là tôi…” Vincent nhanh như cắt bật dậy khỏi ghế, phản ứng cơ thể nhanh hơn những gì não bộ anh suy nghĩ, đến khi nhận ra hành động của mình hơi thất thố, liền cười gượng. “Tôi là người quen của cô ấy.”
“Bệnh nhân bị động thai, cũng may tình hình đã ổn định.”
“Ông nói gì? Có thai?” Hai chữ này như sét đánh ngang tai Vincent, anh lắp bắp hỏi lại bác sĩ thêm lần nữa.
Vị bác sĩ không trả lời, nhưng mấy lời dặn dò tiếp theo của ông đã một lần nữa khẳng định lại nó: “Lần sau anh nên nhắc cô ấy chú ý hơn, ba tháng đầu là thời kỳ khá nguy hiểm.”
“Vâng… tôi biết rồi.” Lần này người đáp lời là tài xế Lý, không giống như Vincent tỏ ra bất ngờ, trông ông lại vô cùng bình tĩnh, chỉ có điều gương mặt già nua cau lại, có vẻ như không cao hứng lắm với tin tức này.
Tài xế Lý nhìn Vincent vẫn đang còn đứng như trời trồng bên cạnh, thẳng thừng đuổi khách.
“Nơi này không còn việc của cậu nữa rồi. Mời cậu về cho!”
“Thiếu phu nhân ở đây, tự chúng tôi cho người chăm sóc được.”
Một câu này hoàn toàn chặt đứt những hi vọng mong manh trong Vincent, khiến anh cảm thấy mình đứng đây giống như một gã hề. Thật xấu hổ! Anh thế mà lại đi tán tỉnh một người đã có chồng.
“Tôi xin lỗi.”
Vincent cáo lui, đoạn tình cảm chỉ mới nhú mầm cũng đã bị dìm chết.
…
Vincent đi rồi, tài xế Lý nhìn vào phòng bệnh vẫn còn sáng đèn, ông thở một tiếng nặng nề rồi cầm điện thoại lên.
Thiếu phu nhân có thai, không biết đây là phúc hay họa của cô nữa. Chỉ mong thiếu gia còn một chút lý trí để mà hiểu rằng con trẻ không có tội, đứa bé cũng là một phần máu thịt của hắn.
Tài xế Lý cầm điện thoại cho Thẩm Thiều Đình, thế nhưng lại không liên lạc được với hắn.
Gần một giờ sáng, Thẩm Thiều Đình vẫn còn ở bệnh viện thuộc huyện Hòa, sóng ở đây khi được khi mất, hắn không nghe được tiếng chuông điện thoại của tài xế Lý, mà có nghe được, chắc hắn cũng không còn tâm tư đâu mà quan tâm.
“Ông nói cái gì?” Thẩm Thiều Đình gằn lên với người đàn ông đang ngồi trên cái ghế giám đốc. “Mất hết… bị mất hết là thế nào?”
Hắn tốn biết bao công sức mới tìm được đây, thế nhưng câu trả lời lại là hồ sơ bệnh án lưu trữ những năm đó đã mất hết.
“Tôi xin lỗi…” Giám đốc bệnh viện bất đắc dĩ mà nói. “Năm đó, bệnh viện gặp lũ lớn, mọi hồ sơ lưu trữ đều đã bị cuốn trôi hết rồi...”
“Ông…” Thẩm Thiều Đình vô cùng giận dữ, lại không có cách nào phát tiết nó ra, bởi đây là trò đùa của ông trời, mười mấy năm trước đã trêu hắn một lần, nay lại ngang nhiên lặp lại.
Hắn buồn bực đi ra ngoài hành lang.
Hàn Đông đi tới bên cạnh vỗ vai hắn. “Thẩm Thiều Đình, cậu bình tĩnh. Đã tìm được tới đây rồi, không sợ là không tìm được người.”
“Việc cần làm bây giờ của chúng ta là phải kiên nhẫn.”
“Nhưng tôi đã dùng hết sự kiên nhẫn tích cóp cả đời rồi…” Thẩm Thiều Đình châm một điếu thuốc, muốn dùng nó xoa dịu bớt sự bức bách trong lòng.
Hàn Đông không muốn hắn đắm chìm vào trong nỗi thất vọng, liền chuyển đề tài.
“Mà cũng trùng hợp thật đấy! Huyện Hòa này cũng là một nơi được nhận hỗ trợ của Thẩm thị. Vừa nãy giám đốc bệnh viện cũng có nói với tôi, năm đó, cũng là nhờ số tiền tài trợ của Thẩm thị, bọn họ mới có thể khôi phục lại bệnh viện sau trận lũ...”
“Thật?” Thẩm Thiều Đình có vẻ ngạc nhiên với tin tức này.
Phản ứng này của Thẩm Thiều Đình khiến Hàn Đông thấy hơi kỳ lạ, anh ta hỏi lại: “Cậu không có ấn tượng với nó?”
“Không…” Thẩm Thiều Đình dụi điếu thuốc vào gạt tàn, thờ ơ nói: “Mỗi năm Thẩm thị đều có rất nhiều hoạt động từ thiện ở nhiều nơi. Sao tôi nhớ được là họ đã từng đi qua đâu chứ.”
“Cũng đúng…” Hàn Đông đồng tình, Thẩm Thiều Đình mới tiếp quản Thẩm thị mấy năm gần đây, hắn đâu thể nắm hết những hoạt động trước đó của nó.
Lúc này, điện thoại của Thẩm Thiều Đình đổ chuông, thấy người gọi tới là tài xế Lý, đôi mày rậm của hắn hơi cau lại: “Có chuyện gì?”
“Thiếu gia...có chuyện…” Giọng tài xế Lý cứ ngập ngừng, điều này làm Thẩm Thiều Đình mất kiên nhẫn, hắn quát: “Có chuyện gì thì ông nói nhanh đi!”
Thái độ của Thẩm Thiều Đình làm Hàn Đông rời mắt khỏi tách trà, anh ta định nhắc Thẩm Thiều Đình nhỏ tiếng, song mấy lời bị nuốt lại khi anh ta nhìn thấy gương mặt còn đen hơn cả than của hắn.
“Mẹ kiếp! Ông nói rõ ràng ra đi.”
“Thiếu