“Thẩm Thiều Đình!” Âm thanh của Vincent ngập đầy phẫn nộ. Biết mình không hề có tư cách gì để mà vào đây, thế nhưng, anh lại không làm chủ được.
Suốt từ đêm qua tới giờ, trong lòng anh vẫn thấy không yên về Thư Tình, định bụng chỉ tới nhìn cô một lát rồi rời đi. Thế nhưng bất ngờ ngờ thay, thứ anh được chứng kiến không phải là một đoạn tình cảm hạnh phúc mà là sự táng tận vô lương tâm của người gọi là chồng cô.
Mặc dù mấy năm rồi Vincent mới trở lại thành phố Tân nhưng cái tên Thẩm Thiều Đình thì anh biết. Hóa ra, sự tài hào hoa cùng tài giỏi bên ngoài chỉ là vỏ bọc cho nội tâm đã thối rữa của hắn.
Sống với một người đàn ông như vậy, chẳng trách Thư Tình lại mang dáng vẻ phòng bị với cả thế giới.
Trong khi đó, Thẩm Thiều Đình lại nhíu mày nhìn người đàn ông hùng hùng hổ xông vào phòng, hắn ngờ vực hỏi: “Cậu là ai? Tình nhân của cô ta?”
“Không phải…” Thư Tình lắc đầu, cố gắng giải thích. “Tôi mới chỉ gặp anh ta một lần mà thôi.”
Lại như để chứng minh mình không có quan hệ gì với người đàn ông vừa bước vào, cô tỏ ra thờ ơ: “Anh tới đây làm gì?”
Sự lạnh nhạt của Thư Tình khiến lòng Vincent chùng xuống, nhưng dẫu vậy, anh vẫn không thể khiến mình bàng quan trước chuyện này.
Sự kích động vẫn còn đó, lại chứng kiến thái độ dửng dưng của Thẩm Thiều Đình, anh xông lên nắm lấy cổ áo hắn:
“Tôi là ai mặc kệ tôi.”
“Cô ấy đang mang thai con của anh đấy!”
“Thật hài hước!” Thẩm Thiều Đình trào phúng cười, đẩy bàn tay đang túm lấy cổ áo mình ra. “Đến tình nhân của cô cũng chối bỏ đó không phải là con cô à?”
Nói rồi, hắn đưa tay vuốt lại cổ áo đã bị làm nhăn của mình, hành động nhẹ nhàng trái ngược hoàn toàn với những lời lẽ độc ác: “Lôi anh ta ra ngoài đánh một trận cho tôi!”
Lập tức có hai tên vệ sĩ lực lưỡng vào lôi Vincent đi, bọn họ xách anh đi chẳng khác gì xách một con nhái.
“Thẩm Thiều Đình, anh biết tôi là ai không?”
“Mặt mũi bố mẹ cậu còn chưa khiến tôi quan tâm nữa là cậu. Lôi hắn đi! Chướng mắt!”
Vincent cứ thế bị lôi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Thư Tình cùng hơi thở đáng sợ của Thẩm Thiều Đình vây quanh.
“Còn cô! Xuống giường!” Hắn đã hết kiên nhẫn, cầm cổ tay lôi xềnh xệch Thư Tình đi.
Đầu gối Thư Tình đập mạnh vào nền nhà, song sự đau đớn này chẳng thấm vào đâu so với sự sợ hãi trong lòng cô bây giờ. Thư Tình chỉ còn biết quỳ xuống dưới chân Thẩm Thiều Đình mà cầu xin.
“Thẩm Thiều Đình! Cầu xin anh! Đừng giết nó!” Khi đến đỉnh điểm của tuyệt vọng, cô chẳng còn để ý được gì nữa. Còn chút lòng tự trọng rách nát, cô cũng sẵn sàng giẫm đạp, chỉ vì có thể cứu sinh mệnh trong bụng cô.
“Đứa bé không có tội...anh tha cho nó đi...”
“Đưa cô ta đi!” Mặc kệ Thư Tình có khóc lóc van xin, thái độ của Thẩm Thiều Đình vẫn vô cùng cứng rắn.
“Không…!!!”
Sau đó, tiếng khóc nức nở của Thư Tình bị chôn vùi trong hành động thô lỗ của mấy tên vệ sĩ lực lưỡng.
Còn lại một mình Thẩm Thiều Đình trong căn phòng hỗn độn, hắn bực bội chửi thề một tiếng rồi đi ra.
Đi được vài bước, mũi giày như va phải gì đó, Thẩm Thiều Đình cúi đầu xuống, đập vào mắt hắn là một lọ thuốc xanh đỏ nằm lăn lóc dưới chân.
Có lẽ là nó rớt ra từ túi xách của Thư Tình.
Thẩm Thiều Đình là người từng trải, hắn nhìn lọ thuốc không có nhãn mác, sự đa nghi bắt đầu dấy lên.
Nhà họ Lê định mượn tay cô ta đầu độc hắn?
Ngay lập tức, hắn cho người đi kiểm tra lọ thuốc.
...
Thư Tình bị lôi vào phòng mổ, ở đó, một đội ngũ bác sĩ cùng dụng cụ phẫu thuật đã chuẩn bị sẵn đợi cô.
Hóa ra đây là bệnh viện trực thuộc Thẩm thị. Những người ở đây đều làm việc dưới trướng của Thẩm Thiều Đình.
“Các người không được quyền phá bỏ nó! Đây là vi phạm luật nhân quyền!”
“Cô Thư, chúng tôi chỉ làm theo lệnh của Thẩm tổng.” Vị bác sĩ đứng đầu kíp mổ thờ ơ đáp lại, sau đó ông ta ra lệnh cho y tá phía sau.
“Tiêm thuốc cho cô ta đi!” Làm loạn thế này thì sao bọn họ có thể xử lý được.
“Xin lỗi…” Nữ ý tá bắt đầu đẩy thuốc vào tay