“Bà nói gì?” Nghe tin dữ, Thẩm Thiều Đình choáng váng, phản ứng đầu tiên của hắn là không tin.
“Thư Tình, con bé đã chết rồi…”
“Đừng có lừa tôi!” Thẩm Thiều Đình hét lên, hắn đang cố kiềm chế cơn giận dữ đang bộc phát. “Chuyện này là cả gia đình bà sắp đặt đúng không?”
“Tôi lừa cậu làm gì.” Dương Dung đau khổ nói. “Con bé chết ngay trước mắt tôi, chính mắt tôi đã nhìn thấy.”
“Không tin, cậu có thể đến bệnh viện để kiểm tra.”
Nói rồi, Dương Dung gục xuống, nước mắt lại tuôn ra như mưa, bà cũng mong đây chỉ là một trò lừa gạt, Thư Tình thực ra vẫn còn sống.
Phản ứng chân thực của Dương Dung khiến Thẩm Thiều Đình không biết làm gì khác, hắn thở mạnh một hơi, chạy xe tới địa chỉ mà Dương Dung nói, đi thẳng tới phòng viện trưởng.
“Đúng là bệnh nhân đã mất, cô ấy được đưa tới trong tình trạng chấn thương khá nặng và không qua khỏi.” Viện trưởng khẳng định lại một lần nữa với Thẩm Thiều Đình.
Nếu nói lúc gặp Dương Dung, Thẩm Thiều Đình còn có một tia chống cự thì sau khi nghe những lời khẳng định từ viện trưởng, lý trí trong hắn đã mất hết.
Một khi sự thật càng khó chấp nhận thì phản ứng của con người ta càng thêm điên cuồng.
“Các người đang hợp lại lừa tôi phải không?” Thẩm Thiều Đình kích động tới mức lao tới bóp cổ viện trưởng, hai mắt đỏ ngầu. “Nói đi! Ai sai khiến ông nói những lời này.”
“Thẩm tổng… anh thả tay ra, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ.” Viện trưởng đẩy Thẩm Thiều Đình ra, cố gắng dùng lời lẽ để khuyên bảo hắn song chẳng có mấy tác dụng, Thẩm Thiều Đình vẫn đang lồng lộn như một con thú điên.
Đến bây giờ hắn vẫn không hiểu đây là trò đùa oan nghiệt gì của ông trời, cứ mỗi lần hắn sắp có được thì ông ta lại không do dự lấy đi.
Sự phẫn nộ khiến Thẩm Thiều Đình chỉ còn biết phát tiết vào những hành động điên cuồng, hắn ném vỡ hết mọi thứ có trong phòng của viện trưởng.
Người đàn ông này điên rồi, viện trưởng sợ tới mức xanh mặt, ông ta trốn ra khỏi phòng, gọi điện thoại về Thẩm gia.
…
“Quỳ xuống!”
Trong thư phòng của nhà họ Thẩm, ông nội Thẩm đã giận tới mức chỉ hận không thể dùng hết gia pháp lên Thẩm Thiều Đình. Là đứa cháu ông đặt hết kỳ vọng và trách nhiệm vào, thế mà nó lại hành xử chẳng khác gì một kẻ điên.
“Thẩm Thiều Đình, cháu tỉnh táo lại cho ta!”
Ông cụ Thẩm dùng quải trượng đánh một cái lên lưng Thẩm Thiều Đình. Ông tuy già nhưng sức khỏe thì không vấn đề, cú đánh đau tới mức Thẩm Thiều Đình phải hít sâu một hơi.
Không thể trách được sự tức giận của ông cụ Thẩm. Bởi việc trả thù Lê gia có thành hay không chính là vào ngay lúc này.
“Cháu xin lỗi.” Thẩm Thiều Đình gục mặt xuống, hắn biết đây không phải là lúc để mình yếu đuối, song hắn lại không làm được.
Ở dưới chân ông cụ Thẩm, hắn bỗng bật khóc như một đứa trẻ. “Cháu sai rồi! Cháu không nên trút hết hận thù lên Thư Tình, cô ấy vô tội…”
Phản ứng bất ngờ của Thẩm Thiều Đình khiến ông cụ Thẩm chỉ biết đơ người ra, không thể nói nổi một lời với đứa cháu này.
“Đây là quả báo của cháu, Thư Tình chính là người con gái mà cháu tìm kiếm bao năm nay. Thế nhưng, cô ấy mất rồi, cháu còn chưa kịp sửa chữa sai lầm và bù đắp cho cô ấy…”
Nước mắt đàn ông không dễ rơi, chỉ khi chuyện này quá sức chịu đựng với họ và khiến họ sụp đổ. Ông cụ Thẩm nhìn dáng vẻ yếu ớt đó của cháu trai, ngọn lửa giận cũng bớt đi, chỉ biết thở dài.
Chuyện nó tìm kiếm đứa bé năm đó ở cùng với nó ông cũng có nghe qua. Cứ tưởng đó chỉ là tình cảm nông nổi của mấy đứa trẻ con, không ngờ nó lại sâu sắc đến vậy, có thể khiến đứa cháu trai xuất sắc của ông trở nên bệ rạc và nhu nhược thế này.
Nhưng đây không phải là lúc để nó dành cho chuyện nữ nhi tình