“Cho tôi vào! Tôi muốn gặp anh Thẩm.”
“Thẩm Thiều Đình!”
Trước cổng của biệt thự Nam Sơn, Thư Di chẳng còn quan tâm tới hình tượng mà cô ta xây dựng bao lâu nay, cứ đứng gào thét như một con ngốc.
Lê gia sụp đổ, những người từng gọi nhau là chị em bạn bè với cô ta đều tìm cách xa lánh Thư Di, trong một đêm từ thiên kim tiểu thư trở thành một kẻ thân cô thế cô, cô ta chỉ biết tìm đến Thẩm Thiều Đình nương tựa.
Thậm chí nếu có thể, cầu xin hắn giúp cô ta, giúp vực Lê gia dậy.
Trong khi Thư Di đứng ở ngoài cổng huyễn hoặc thì Lý Lạc đứng ở trong nhìn cô ta mà cười khẩy. Giờ này mà còn đến tìm Thẩm Thiều Đình, đúng là ảo tưởng!
Thấy Thư Di vẫn còn cố chấp đứng đó, Lý Lạc liền gọi bảo vệ đuổi cô ta đi.
Thư Di bị hai tên bảo vệ xách lên và đuổi ra xa, đối xử với cô ta giống như một thứ âm binh tà khí nào đó vậy.
“Còn tưởng mình vẫn còn là thiên kim tiểu thư của Lê gia à.” Lý Lạc hừ một tiếng. Kết cục này đáng lẽ ra phải đến với nhà họ Lê sớm hơn chứ không phải là bây giờ.
Thư Di chỉ còn biết ngồi đó khóc lóc, cho đến khi xe của Thẩm Thiều Đình đỗ ở trước mặt cô ta.
Thẩm Thiều Đình xuống xe, thân hình cao lớn trong bộ tây trang phẳng phiu của hắn càng làm đối lập lên hình ảnh Thư Di luộm thuộm nhếch nhác. Cô ta thấy hắn, liền giống như người chết đuối bắt được cọc.
“Anh Thẩm.” Thư Di nhào vào ôm Thẩm Thiều Đình, giọng nức nở. “Anh phải lấy lại công bằng cho em.”
Thẩm Thiều Đình nhìn cô gái trong lòng mà ánh mắt lạnh băng không một cảm xúc, khi sân khấu hạ màn, hắn cũng không cần phải diễn bộ mặt dịu dàng giả dối nữa.
Hai tay Thẩm Thiều Đình hơi dùng sức, Thư Di liền bị đẩy ngã xuống mặt đường.
“Lê tiểu thư, xin cô tự trọng.”
“Anh Thẩm...” Thư Di sửng sốt, cô ta không thể tin được người vừa đẩy cô ta là Thẩm Thiều Đình, người từ trước tới nay luôn ôn nhu với cô ta.
Thẩm Thiều Đình không muốn nhiều lời với Thư Di, hắn nói ngắn gọn: “Tôi nghĩ cô phải hiểu từ khi Thẩm thị thu mua tập đoàn nhà cô rồi chứ.”
Tất cả biến cố đến với Lê gia, đều là một tay Thẩm Thiều Đình hắn đạo diễn cả.
“Không!” Thư Di hét lên, bịt chặt lấy hai tai mình lại. “Thẩm Thiều Đình, anh lừa em đúng không?”
“Cô nghĩ tôi là trẻ con để chơi trò lừa lọc với cô à?” Thẩm Thiều Đình bắt đầu mất kiên nhẫn, song chứng kiến sự ngu ngốc của Thư Di, liền phải nói thêm vài lời. “Chuyện liên hôn giữa hai nhà Lê Thẩm chỉ là cái cớ để tôi tiếp cận nhà họ Lê mà thôi. Còn tôi chưa bao giờ có tình cảm với cô cả!”
“Thư Di, tôi chỉ xuống tay với Lê Cảnh và Lê Minh là đã quá nhân nhượng rồi. Còn cô, nếu còn không cút đi, đừng trách tôi độc ác!”
Nói rồi, Thẩm Thiều Đình lạnh lùng quay lưng đi.
...
Với những tội ác chồng chất mà Lê Cảnh đã gây ra, phán quyết cuối cùng của tòa án là tử hình, trước ngày ông ta phải thi hành án, Thẩm Thiều Đình đã đến gặp ông ta.
“Thẩm Thiều Đình!”
Lê Cảnh giật người ra khỏi quản giáo, muốn lao tới đánh Thẩm Thiều Đình, sau tất cả mọi chuyện, hắn còn dám tới đây gặp ông ta.
Từ một kẻ quen ăn sung mặc sướng, nên mới chỉ có mấy ngày trong tù đã biến Lê Cảnh thân tàn ma dại. Ông ta gầy còm, hai mắt thâm quầng, hai bên má hõm sâu, chẳng còn đâu phong thái của một kẻ quyền lực bệ vệ của trước đây nữa.
“Nếu mày đến để khoe khoang chiến tích của mày thì thất vọng rồi. Tao không quan tâm đâu.” Lê Cảnh gằn từng tiếng, quyết không để Thẩm Thiều Đình đắc ý.
Từ khi nghe phán quyết của tòa án, ông ta đã bất cần với cuộc đời này rồi.
“Tôi cũng không phải đến để nói mấy điều vô nghĩa đó.” Thẩm Thiều Đình cười nhạt. “Với một kẻ như ông, chỉ cái chết thì quá đơn giản với ông rồi.”
Nhìn tia nguy hiểm xuất hiện trong nụ cười của Thẩm Thiều Đình, Lê Cảnh cảm giác nguy cơ, nhớ tới những lần hai người từng gặp mặt trước đây, ông ta thừa biết Thẩm Thiều Đình không phải là người dễ chơi.
Tuy vậy, ngoài mặt ông ta vẫn tỏ ra trấn tĩnh: “Mày nói gì, tao không hiểu.”
“Tôi đã xin giảm án xuống cho ông.” Thẩm Thiều Đình nhếch môi, không vòng vo nhiều lời. “Lê Cảnh, từ đây đến cuối đời còn lại, ông phải sống để mà trả giá cho tội ác của mình.”
Tất nhiên, khi nhúng tay vào chuyện này, Thẩm Thiều Đình đã chuẩn bị hết thảy, những ngày tháng trong tù của ông ta không phải là những ngày an hưởng tuổi già, mà phải là những ngày sống không bằng chết.
“Mày...đúng là độc ác… Tao thừa nhận, tao chơi không lại...”
Trước tử cục đã bày bố sẵn cho ông ta, Lê Cảnh biết mình trốn không thoát, chỉ có điều trước khi chấp nhận số phận, ông ta cũng muốn biết rốt cuộc mình đã động chạm gì tới Thẩm gia để bọn họ phải trả thù ông ta và Lê gia tới nước này.
“Nguyễn Công Chính, chắc ông còn nhớ người đàn ông này chứ?”
“Nguyễn Công Chính?” Lê Cảnh lẩm bẩm cái tên này, trong cuộc đời đã gây quá nhiều tội ác của mình, ông ta không thể nhớ mình đã hại bao nhiêu người nữa.
Mãi cho đến một lúc lâu, Lê Cảnh mới nhớ ra.
Cách đây mười mấy năm, công ty thực phẩm của Nguyễn Công Chính tuy chỉ là tay mới tiến vào thị trường nhưng lại có doanh thu vượt bậc. Thậm chí còn vươn lên chiếm lấy thị phần mảng đồ ăn nhanh ở thành phố Nam. Khi ấy Lê Cảnh còn là giám đốc công ty thực phẩm trực thuộc Lê thị. Việc kinh doanh bết bát, ông ta bị Lê Minh khiển trách không biết bao nhiêu lần. Vì đỏ mắt trước việc ăn nên làm ra của Nguyễn Công Chính, ông ta đã thuê người lén lút đầu độc con trai nhỏ của người này, còn đứa lớn, thì bắt cóc diệt khẩu. Dưới hành động tàn ác đến tận cùng của Lê Cảnh, một nhà bốn người Nguyễn Công Chính cứ thể bị xóa sổ.
“Cậu...cậu là…” Lê Cảnh nhìn người đàn ông trước mặt, một khả năng khó có thể tin nổi hiện lên trong đầu ông ta.
Song Thẩm Thiều Đình không trả lời, hắn cứ để cho ông ta sống trong nỗi hoang mang như vậy đến cuối đời. Không chỉ là những hành hạ về thể xác, những tra tấn về tinh thần sẽ phải khiến Lê Cảnh thấm thía với những tội ác mà ông ta đã gây ra.
…
Rời khỏi trại giam, Thẩm Thiều Đình ngửa đầu nhìn lên trời, cuối cùng hắn cũng đã trả được món nợ máu với Lê Cảnh.
Thế nhưng, cảm giác của chiến thắng lại không thể khiến hắn vui lên chút nào được. Bởi đánh đổi với chiến thắng này,