Tịnh Kỳ đã chuẩn bị tâm lý nghỉ việc sau lần gặp mặt này với Ôn tổng, không ngờ, sáng hôm sau cô vẫn nhận được điện thoại của đạo diễn Vương.
“Tịnh tiểu thư, có vấn đề gì không? Sao giờ này cô vẫn chưa có mặt?”
“Tôi…” Tịnh Kỳ bật dậy khỏi giường, nét mặt đầy hoang mang. “Tôi...tôi vẫn có thể đi làm.”
“Tôi nói đuổi việc cô khi nào chứ? Cô tới nhanh đi.”
“Vâng.” Vì chuyện bất ngờ này, Tịnh Kỳ vội vàng cúp điện thoại, đương nhiên cô sẽ càng không để ý được việc giọng nói của đạo diễn Vương có vẻ gì đó khác thường.
Tịnh Kỳ nhanh chóng sửa soạn rồi đưa Alice tới trường trước khi tới trường quay.
“Mẹ, hôm nay mẹ sẽ về sớm chứ?” Alice đứng ở phía sau cánh cổng, mở đôi mắt to tròn của mình nhìn Tịnh Kỳ.
“Mẹ xin lỗi, hôm nay chắc chắn mẹ sẽ về sớm…” Tịnh Kỳ cúi xuống xoa đầu con bé, trấn an nó.
Có lời đảm bảo này của mẹ, Alice vui vẻ vào lớp.
Rời trường học, Tịnh Kỳ vội vàng chạy tới trường quay.
Đã vào giờ này, đáng lẽ ra mọi người đều đã lên dây cót làm việc, thế nhưng không hiểu vì lý do gì, cứ đi vài bước lại có một đám đông tụm năm tụm ba lại bàn chuyện.
“Có chuyện gì thế?” Tịnh Kỳ bắt lấy Nhã Mộc, một người bạn mà cô mới quen.
“Cậu không biết chuyện gì à?” Hai mắt Nhã Mộc sáng rực như đèn pha ô tô. “Một miếng bánh lớn vừa rớt xuống đoàn phim của chúng ta. Vừa tiễn Ôn tổng đi, lại được đón một nhà đầu tư mới, là một nhân vật vô cùng, vô cùng đẳng cấp ở Hà thành này?”
Tịnh Kỳ: “Là ai?”
“Là Thẩm Thiều Đình, Thẩm Thiều Đình đó.” Nhã Mộc vẫn chưa chịu thu liễm lại sự kích động thái quá của mình, tiếp tục thao thao bất tuyệt. “Không biết vì lý do gì mà Thẩm thị lại chú ý tới đoàn phim nhỏ bé này nữa.”
“Thẩm Thiều Đình...” Tịnh Kỳ rất mơ hồ với cái tên này, vì đi xa Hà thành quá lâu, cô cũng không còn rõ về những nhân vật nổi tiếng ở đây nữa.
“Là ai vậy?” Tịnh Kỳ hỏi một câu hết sức ngây thơ.
“Trời ơi!” Hai mắt Nhã Mộc mở to. “Cậu không biết thật hả? Ít nhất chưa nhìn thấy thì cậu cũng đã từng nghe qua tên này, cũng từng nghe nhắc tới hai chữ Thẩm thị chứ?”
“Không biết.” Tịnh Kỳ lắc đầu ngượng ngùng.
“Cậu cứ như người từ trên núi xuống ấy.” Nhã Mộc lắc đầu, sau đó lấy điện thoại mở hình ảnh của Thẩm Thiều Đình cho Tịnh Kỳ xem.
Trên màn hình hiện rõ chân dung của một người đàn với khuôn mặt góc cạnh, mày kiếm, mắt sáng, khuôn mặt hoàn hảo cứ như là được phẫu thuật thẩm mỹ từ trong bụng mẹ.
Song sự chú ý của Tịnh Kỳ lại không va phải vẻ ngoài hoàn mỹ này, trong đầu cô chỉ còn sót lại mấy chữ tên điên, bại hoại. Hắn chẳng phải là cái tên đã sàm sỡ cô ngày hôm qua.
“Là anh ta!” Tịnh Kỳ thốt lên, cắt ngang mấy lời xuýt xoa của Nhã Mộc.
“Đây là một tên điên!” Cô không tiếc lời mắng mỏ, thì ra sự tức giận vẫn chưa hề được nguôi ngoai một chút nào khi nhớ lại những chuyện đã xảy ra hôm qua.
…
Đoàn phim có nhà đầu tư mới vừa giàu vừa quyền thế, tinh thần của mọi người trong đoàn cũng phấn chấn hơn, buổi quay hôm nay kết thúc sớm.
Tịnh Kỳ từ chối lời rủ đi ăn của mọi người trong đoàn, quyết tâm về nhà với Alice.
Không chỉ là vì con gái, mà là vì không muốn những chuyện giống như bữa ăn trước lại tiếp diễn.
Nhưng có vẻ như hôm nay Alice không cần mẹ tới đón sớm, bởi con bé đã tìm được người chơi cùng rồi.
Từ xa Tịnh Kỳ nhìn một lớn đang ôm một nhỏ, trên tay hai người còn đang cầm một que kem, tức giận tới mức giậm chân.
Alice không hiểu chuyện thì không nói, nhưng còn Giang Khải, anh còn hùa vào dung túng với con bé là thế nào.
Mà ở phía bên này, Giang Khải cùng Alice vẫn chưa phát hiện ra Tịnh Kỳ đang nhìn họ, vẫn ăn vô cùng vui vẻ.
“Chỉ một cái này thôi. Alice ăn nhiều họng sẽ bị đau, biết không?”
“Vâng ạ.” Alice vòng tay ôm lấy cô Giang Khải, nhoẻn miệng cười tươi. Không biết là vui vì gặp được chú Khải của cô bé hay là vì được ăn món ăn yêu thích nữa.
“Nhưng đây chỉ là bí mật giữa hai chúng ta thôi, không được nói cho mẹ con biết, nhớ chưa?”
“Vâng, con biết rồi bố.” Alice vừa nói vừa đưa ngón út ra, muốn móc ngoéo thể hiện cho sự quyết tâm che giấu của cô bé.
Song Alice đã đưa tay mình ra mấy giây rồi vẫn không thấy Giang Khải phối hợp, cô bé bắt đầu nhăn nhó.
“Bố, sao thế?”
“Đây…”
Giang Khải lúc này mới phản ứng lại con bé, bởi một tiếng bố to rõ của nó đã giúp anh xác định những gì mình nghe được là không nhầm, Alice đã gọi anh là ‘bố’.
“Đây sẽ là bí mật giữa hai bố con chúng ta.” Giang Khải hùa theo hành động của Alice, hai ngón út một lớn một nhỏ móc vào nhau.
Đến đây thì Tịnh Kỳ không thể đứng yên được nữa, cô đi tới. “Hai người giỏi lắm. Còn hùa nhau về giấu mẹ nữa cơ.”
“Ơ...mẹ…” Alice thấy Tịnh Kỳ tức giận, cô bé sợ tới mức đánh rớt que kem trong tay. Bởi mẹ của cô bé bên ngoài nhìn thì dịu dàng thế thôi nhưng mỗi khi mẹ tức giận lên thì rất đáng sợ.