Giữa ánh đèn đổ xuống như dòng thác, Tịnh Kỳ xinh đẹp trong bộ váy dạ hội màu lam, khoan thai mà khoác lấy tay Giang Khải, bạn trai của cô, cả hai như một đôi tiên đồng ngọc nữ cùng sánh vai tiến vào hội trường.
Hóa ra là thế! Nếu lúc trước Thẩm Thiều Đình còn mơ mơ hồ hồ nửa tin nửa ngờ vì thân thế của Tịnh Kỳ thì khi thấy cô xuất hiện cùng với Giang Khải, hắn đã gần như chắc chắn. Không thể nào có nhiều sự trùng hợp như vậy được!
Sự tức giận khiến Thẩm Thiều Đình quên nỗi đau đớn da thịt, chỉ hận không thể đi tới tách hai con người đang thân thiết ấy ra.
Thẩm Thiều Đình đầy khí thế đi tới, thế nhưng khi chỉ cách hai người ấy vài bước chân, lý trí trong hắn lại tìm về.
Hắn không thể hành sự một cách lỗ mãng nữa, chuyện tại nhà hàng lần trước đã để lại cho Thư Tình ấn tượng quá xấu về hắn.
Nhưng nếu không đi tới tách hai người kia ra, hắn sẽ bị hình ảnh chói mắt này làm cho tức chết mất. Thẩm Thiều Đình nhăn trán, trong nội tâm là hai luồng suy nghĩ đấu đá lẫn nhau.
Và nó chỉ chịu kết thúc khi Hàn Đông ở bên cạnh gọi hắn.
“Thẩm Thiều Đình, cậu sao thế?” Máu trên tay hắn đang nhỏ xuống từng giọt, thế mà tên này không để tâm.
Lúc này Thẩm Thiều Đình mới chịu để ý tới bàn tay đã be bét của hắn, thở dài một tiếng, hắn cố dằn cơn kích động của mình lại.
Hàn Đông chỉ mới tới, không rõ chuyện gì đã đả kích Thẩm Thiều Đình, nhưng trước hết thì phải gọi một ai tới giúp Thẩm Thiều Đình băng bó đã.
Vừa hay bắt được Lăng Triệt, Hàn Đông lôi anh ta đi.
…
Lần đầu tiên tới những bữa tiệc như thế này, Tịnh Kỳ có phần lạ lẫm. Cô chỉ biết đi theo một bên Giang Khải gặp mặt những người bạn của anh, nghe bọn họ chào hỏi nhau bằng những lời khách sáo. Thỉnh thoảng gật đầu phối hợp khi có ai mở lời khen ngoại hình của cô hay sự xứng đôi của hai người.
Tuy nhiên Giang Khải không giới thiệu Tịnh Kỳ là bạn gái mà giới thiệu hẳn cô là vị hôn thê của mình, điều này khiến Tịnh Kỳ có phần lúng túng.
Cô không biết mình có quá nhạy cảm hay không, cảm giác mỗi lần Giang Khải nhắc tới ba chữ ‘vị hôn thê’, thanh âm đều mang theo vài phần chiếm hữu.
Đợi cho đến lúc không gian chỉ có hai người, Tịnh Kỳ đem vấn đề này hỏi anh.
“Chúng ta mới chỉ kết giao, sao anh đã vội nói em là vị hôn thê của anh.”
“Anh xin lỗi.” Giang Khải tranh thủ lúc mọi người không để ý, cúi xuống hôn lên trán Tịnh Kỳ, vẫn không nhận ra được là mình sai ở đâu, lời nói nửa đùa nửa thật. “Trước sau gì em cũng là vị hôn thê của anh, anh chỉ sử dụng nó trước thôi.”
“Nhưng lần sau anh phải hỏi ý kiến của em trước đã.” Tịnh Kỳ bực bội, giọng điệu bắt đầu có ý trách móc anh.
“Giả sử sau này nếu chúng ta không đến được với nhau, vậy những lời anh nói hôm nay chẳng phải sẽ thành trò cười sao?”
“Ý em là gì?” Nụ cười trên môi Giang Khải đông cứng, anh bắt đầu thay đổi sắc mặt. “Tịnh Kỳ, chúng ta chỉ mới bắt đầu mà em đã nghĩ tới chuyện kết thúc rồi?”
“Không phải.” Tịnh Kỳ lắc đầu, cũng biết là những lời của mình có phần quá đáng, liền chủ động nắm lấy tay anh. “Em chỉ sợ…”
“Đừng nói gì nữa…” Giang Khải đem tay cô siết chặt trong lòng bàn tay mình. “Anh không thích nghe những lời như thế này đâu.”
Nói rồi, Giang Khải kéo Tịnh Kỳ đi.
...
Trong khi đó, tại một căn phòng ở tầng trên hội trường.
Ba người đàn ông với vẻ ngoài xuất chúng đang tập hợp lại đây, vì khí chất mạnh mẽ toát ra từ trong hơi thở của bọn họ, căn phòng rộng lớn cũng bị áp bức mà trở nên chật chội.
Lăng Triệt ngồi bên cạnh Thẩm Thiều Đình, vừa gắp những mảnh vỡ thủy tinh trên tay hắn vừa nhìn đương sự bằng ánh mắt ngờ vực, bởi với liên tiếp những chuyện xảy ra gần đây, anh ta bắt đầu không còn nhận ra Thẩm Thiều Đình nữa rồi.
“Cậu lại nổi điên gì nữa thế?”
Có thể đem ly thủy tinh bóp vụn thành thế này, anh ta cũng là lần đầu tiên thấy.
Thẩm Thiều Đình không trả lời, hắn chỉ mở miệng nói một câu bâng quơ.
“Tôi gặp được cô ấy rồi.”
“Ai?” Cả Hàn Đông lẫn Lăng Triệt đều ngẩng đầu.
“Thư Tình. Những chuyện xảy ra gần đây đều là tác phẩm của cô ấy.”
“Thẩm Thiều Đình, đùa chuyện này không vui đâu.” Trừ Thẩm Thiều Đình thì Hàn Đông là người rõ nhất về chuyện của Thư Tình, thế nên anh ta là người phản bác nó đầu tiên. “Cậu say rồi.”
“Tôi không say. Dù không có bằng chứng nhưng tôi chắc chắn cô ấy là Thư Tình.”
“Cậu đúng là hết thuốc chữa thật rồi.” Lăng Triệt giúp hắn băng kín cánh tay, lắc đầu một cách bất lực.
Bởi bốn năm qua, vì chuyện xảy ra với Thư Tình mà Thẩm Thiều Đình sống như một kẻ điên, tưởng sau cái vụ tai nạn thập tử nhất sinh, hắn sẽ tỉnh táo ra một chút. Không ngờ cái căn bệnh này chỉ thu liễm đi và sẵn sàng bùng phát khi nó có cơ hội.
Thẩm Thiều Đình mặc kệ việc Hàn Đông và Lăng Triệt có tin hay không, hắn trở lại hội trường, vì không