“Thẩm tổng, tôi đã truyền đạt ý của anh cho Văn Cường.”
“Tốt!” Thẩm Thiều Đình cúp điện thoại, tiếp tục đứng đợi bên ngoài phòng bệnh.
Chuyện Thư Di cậy quyền mà bắt nạt Thư Tình, hắn đã rõ, song hắn không muốn lãng phí thời gian cho Thư Di, chỉ muốn dành nó cho Thư Tình.
Cửa phòng bệnh được đẩy ra, Thẩm Thiều Đình đi tới.
“Bác sĩ, sao rồi?”
“Tình hình đã ổn, không còn gì đáng ngại, anh có thể vào thăm bệnh nhân.”
Thẩm Thiều Đình nhẹ nhàng đi tới bên cạnh giường của Thư Tình, đưa tay sờ lên khuôn mặt đã tái nhợt của cô.
Là cô bé hắn đã tìm kiếm bao năm, cũng là người vợ mà hắn đã cưới về, thế nhưng hắn vẫn chưa bảo vệ cho cô được ngày nào.
“Thư Tình, phải làm thế nào đây...” Thẩm Thiều Đình thở dài, con đường phía trước đã mờ mịt nay lại càng thêm tối tăm.
Trong khi đó, tại một phòng khách sạn.
Thư Di đang trải qua một đêm tối ác mộng.
Không biết có phải vì hành động trả đũa Tịnh Kỳ hay không, đêm nay cô ta lại mơ thấy Thư Tình trở về, khuôn mặt chị ta và Tịnh Kỳ hợp lại thành một, đi tới bóp cổ cô ta.
Cảm giác không thở nổi khiến Thư Di giãy dụa trên giường, phải rất quyết liệt, cô ta mới thoát khỏi nó.
“Không sao! Chỉ là bóng đè mà thôi.” Thư Di bật dậy khỏi giường, lau mồ hôi lạnh trên trán cô ta.
Bỗng có tiếng chuông điện thoại, Thư Di cầm lên, đầu dây bên kia là Vương đạo diễn.
“Thư Di, ngày mai cô không cần phải tới đoàn phim nữa.” Thanh âm của Vương đạo diễn vì vui mừng mà cất cao giọng, chỉ thiếu nước cười rõ thành tiếng nữa thôi.
“Ông dám!” Thư Di trả treo, thấy những lời này chả khác gì trò hề. “Xem tôi bị đuổi trước hay là ông phải cuốn gói trước.”
“Cô đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!” Vương đạo diễn lười tranh cãi với cô ta, châm chọc một câu rồi cúp máy.
Thư Di cũng không vừa, cô ta ném điện thoại qua một bên. Tưởng mấy lời này có thể dọa được cô ta à!
Lúc này, bỗng có tiếng mở cửa từ bên ngoài có tiếng, đoán được là ai tới, Thư Di xuống giường, trưng bộ mặt vui vẻ chạy ra.
“Văn Cường, anh tới rồi!”
Chỉ cần đem ông ta ra dỗ ngon dỗ ngọt thì mọi rắc rối gì cũng sẽ xong hết.
“Bốp!” Một cái tát giáng xuống trên khuôn mặt còn đang hân hoan của Thư Di, khiến cô ta lảo đảo ngã xuống sàn.
“Ông…” Thư Di ôm mặt, nói không nên lời, mãi một lúc sau mới hét lên. “Ông bị điên à!”
“Cô còn không biết mình đã làm sai chuyện gì!” Văn Cường ngồi xuống bên cạnh Thư Di, nhấc cằm của cô ta lên. “Tôi cho cô tiền, cho cô địa vị, không phải là để cô cậy vào nó phá hỏng chuyện của tôi.”
“Ông nói gì?” Thư Di vẫn hoang mang không hiểu chuyện gì xảy ra.
“Cô ngu thật hay giả ngu thế.” Văn Cường bực bội, cũng chẳng thèm thương hương tiếc ngọc gì với Thư Di. “Đến cả người của Thẩm Thiều Đình cũng dám động vào.”
Để khiến hắn phải đích thân nói với ông ta về dạy dỗ lại con đàn bà của mình. Thật bẽ mặt!
“Thẩm Thiều Đình.” Thư Di lẩm bẩm cái tên này. Người của hắn? Là Tịnh Kỳ ư? Rốt cuộc thì chuyện quái quỷ gì đang xảy ra với cô ta thế này.
Thư Di ôm đầu, hét lên.
…
Sáng hôm sau.
Thư Tình tỉnh lại với đầu óc đau nhức, trước mặt là một màu trắng toát, cô biết là mình đã được đưa tới bệnh viện.
Tịnh Kỳ cựa quậy người muốn ngồi dậy, hành động của cô đánh thức Thẩm Thiều Đình đang ngủ gục bên giường.
Suốt đêm qua, Thẩm Thiều Đình đứng canh bên giường bệnh của Thư Tình, đến gần sáng hai mắt không chịu nổi mới chống tay tranh thủ ngủ một lúc.
“Em tỉnh rồi, có thấy mệt chỗ nào không?” Thẩm Thiều Đình luống cuống, đây là lần đầu tiên hắn chăm sóc người bệnh, không biết phải nên bắt đầu như thế nào.
“Được rồi.” Tịnh Kỳ đẩy tay Thẩm Thiều Đình ra. “Tôi không sao hết, để tôi xuống giường.”
Cô đã nằm ở đây nguyên một đêm, chắc ở nhà Alice đã khóc hết nước mắt rồi.
“Không được.” Thẩm Thiều Đình ấn Tịnh Kỳ trở lại xuống giường, quan tâm mà nói. “Bác sĩ nói em cần phải nghỉ ngơi.”
Cơ mà, hành vi này không nhận được sự đồng tình nào của Tịnh Kỳ, thậm chí cô còn phản cảm mà hét lên.
“Anh bị điên à!”
Hắn là gì ở đây mà bảo cô không được thế này thế khác.
“Tránh ra đi. Tôi phải về nhà.”
Nói rồi, không đợi Thẩm Thiều Đình trả lời, Tịnh Kỳ đã đứng dậy đi tới cửa. Song mới chỉ đi được vài bước, cảnh vật trước mặt đã quay cuồng, khiến cô phải bám