Vào học được nhiều ngày, Alice đã làm quen được với nhiều bạn mới. Lúc tan học, cô bé cùng bạn bè tám chuyện, việc chờ đợi mẹ tới đón cũng không còn khó khăn nữa.
“Mẹ!” Thấy thấp thoáng bóng dáng Tịnh Kỳ ở ngoài cổng, Alice đã vội vàng chạy tới ôm chân cô.
Thấy con bé mừng rỡ như vậy, Tịnh Kỳ định nuông chiều bế Alice lên, không ngờ sức nặng của con bé lại khiến cô chao đảo, đành phải để Alice xuống.
“Mẹ quên mất, Alice của mẹ đã lớn thế này rồi.”
Không chỉ lớn, còn biết làm quen bạn trai nữa. Tịnh Kỳ nhìn cảnh con bé vẫy tay chào một đứa nhóc tóc nâu trước khi ra về, trong không biết là nên khen hay nên mắng yêu nó một câu.
“Bạn con mới quen đó à?”
“Vâng.” Alice gật đầu, sau đó không quên bồi vào một câu khen ngợi. “Bạn đó rất giỏi, đã biết viết thư pháp còn biết chơi đàn piano…”
Tịnh Kỳ: “...”
Con nít bây giờ giỏi thế ư?
“Thế còn những bạn khác thế nào?” Tịnh Kỳ thăm dò, cô phải xác nhận là cậu bé này là đặc biệt hay chỉ là bình thường của số đông.
“Các bạn khác cũng có học, nhưng chẳng ai làm giỏi giống bạn ấy.”
“Ừ.” Tịnh Kỳ xoa đầu Alice, ngoài mặt thì tỏ ra bình thản song trong lòng thì đã bắt đầu có chút hoang mang.
‘Có học’, nghĩa là mấy đứa trẻ ngang tuổi Alice đều đã được tiếp cận những môn năng khiếu sớm vậy rồi. Trong khi Alice, con bé không biết một cái gì.
Cô sơ suất quá, Tịnh Kỳ vỗ trán. Cứ thế vô tâm để cho Alice thua kém bạn bè.
Về tới nhà, sau khi dỗ Alice ngủ, Tịnh Kỳ bắt đầu tính toán lại số tiền đang có cùng chi tiêu, quyết tâm dành ra một khoản để cho Alice tới lớp học năng khiếu.
…
Hôm sau tới trường quay.
Thư Di hôm nay phá lệ tới sớm, Vương đạo diễn vì sự phối hợp này của cô ta mà triển khai nhanh cảnh quay. Hiện tại tiến độ của đoàn phim khá chậm, nếu không khẩn trương chỉ sợ không kịp kế hoạch phát sóng.
Theo như kịch bản thì hôm nay có cảnh nữ chính bị đẩy xuống hồ, Vương đạo diễn sớm biết tính khí vị tiểu tổ tông này, liền bàn bạc với cô ta về vấn đề đóng thế.
“OK thôi.” Thư Di hờ hững đáp. Nói rồi, cô ta đảo mắt nhìn quanh, tiêu điểm tập trung vào một người đứng cách đó không xa.
“Ông có thể tìm cô ta kìa.”
“Cô đang đùa à?” Vương đạo diễn thấy người cô ta chỉ là Tịnh Kỳ, bực bội mắng cô ta. Đang thời gian gấp rút, cô ta còn đứng đây nói nhăng nói cuội.
“Gọi mấy diễn viên đóng thế tới đây.” Vương đạo diễn ra hiệu cho trợ lý.
Thư Di thấy lời mình bị Vương đạo diễn phớt lờ, giậm chân, thanh âm cũng cất cao lên: “Tôi nói thật, bảo cô ta tới đây diễn thế!”
“Thư Di, cô ngang ngược vừa thôi!”
“Tôi thích thế đấy.” Thư Di nhếch môi cười, giống như việc Vương đạo diễn khó chịu là niềm vui đối với cô ta vậy.
“Con m* nó!” Vương đạo diễn tức điên người, song không còn cách nào khác, phải gọi Tịnh Kỳ tới.
Ai bảo ở đây, cô ta cậy mình có kim chủ quyền thế, cô ta là lớn nhất.
“Tịnh Kỳ, cô lại đây.”
Tịnh Kỳ đang thảo luận kịch bản với biên kịch còn lại, không hiểu vì lý do gì mà đang quay Vương đạo diễn lại gọi cô, mơ mơ hồ hồ đi tới.
Vương đạo diễn cũng không biết phải trình bày yêu câu ngang ngược này như thế nào, nói vòng vo.
“Tịnh Kỳ, có một cảnh quay dưới nước, nữ chính gặp chút vấn đề nên không diễn được, cô và cô ấy có sắc vóc tương tự, cô diễn thay nhé.”
“Tôi?” Tịnh Kỳ có vẻ không tin, xác nhận lại lời Vương đạo diễn không phải là nói đùa. “Tôi là biên kịch mà.”
Não ông bị nước vào rồi đúng không? Tịnh Kỳ ngờ vực nhìn ông ta, chứ bình thường, chẳng ai có thể đề nghị ra yêu cầu vô lý như vậy được.
Tịnh Kỳ nhún vai, quay lưng đi.
Còn chưa đi được mấy bước, Thư Di đã gọi lại.
“Cô đứng đó cho tôi!”
Thư Di tới trước mặt Tịnh Kỳ, nói thẳng luôn với cô. “Là tôi bảo Vương đạo diễn gọi cô diễn thế đấy. Tôi cũng chẳng có vấn đề gì cả. Chỉ là tôi thích!”
Bốn chữ ‘chỉ là tôi thích’ được Thư Di nói ra rất tự nhiên, giống như chỉ cần là cô ta vui, chuyện quá đáng cỡ nào cũng có thể làm ra được.
Giờ thì Tịnh Kỳ đã hiểu câu ‘cứ đợi đó mà xem’ của Thư Di là gì, hóa ra là cô ta đang muốn ‘dạy dỗ’ cô.
Tịnh Kỳ vẫn im lặng trong khi Thư Di đã mất kiên nhẫn, cô ta hất hàm. “Giờ một là cô tới đây diễn thế, hai là cô cút khỏi đoàn làm phim này