Edit: Thiên Tình
Văn Anh không thoải mái ho nhẹ một tiếng, chợt che giấu lại, vẫn là tư thái thành thục lõi đời làm người căm ghét đó.
''Tại sao anh vừa vào nghề liền nhận được kịch bản diễn vai chính thời trẻ? Tại sao lập tức nhận được lời mời của đạo diễn nổi tiếng? Sau khi anh thuận buồm xuôi gió, tất cả những kẻ muốn bôi nhọ anh đều sẽ nhanh chóng biến mất, anh thật sự cho rằng chính mình được trời ưu ái, vận may siêu quần?''
Hắn đỡ lấy vai cô, trong lòng mơ hồ xẹt qua cái gì, ''Cô đến cùng muốn nói gì!?''
''Em chỉ muốn nói, nên trưởng thành đi, A Trạch.'' Cô mơn trớn khuôn mặt hắn, đầu ngón tay xẹt qua tóc hắn, khóe miệng cô khẽ cười, có chút giễu cợt, lại như ôn nhu, ''Anh đã đến vị trí rất cao rất cao, em đã trèo không tới -- cũng không có năng lực bảo vệ anh nữa.''
''Bảo vệ tôi?''
Lô Trạch đột nhiên từ trạng thái vừa nãy hoàn hồn, cười nhạo nói, ''Cô lấy gì bảo vệ tôi? Lại bảo vệ tôi lúc nào? Tôi đi tới bước này, cô chỉ thấy được phần vinh quang của tôi, làm sao biết ở sau lưng tôi cố gắng bao nhiêu? Nếu muốn nói có người bảo vệ, thì đó cũng là đội ngũ của tôi chứ không phải cô!''
Cô cười: ''Em đương nhiên biết anh rất nỗ lực.''
Thái độ hiểu sâu biết rõ của cô, càng làm hắn cảm thấy tức giận.
''Thôi, cô đi đi.'' Hắn quay lưng không lại nhìn cô, ''Nếu để cho kim chủ mới của cô nhìn thấy, lại gây phiền phức cho tôi nữa.''
Trong giọng nói khinh thường của hắn, lại lơ đãng toát ra một chút ghen tuông, bị Văn Anh bắt được.
Đuôi lông mày của cô khẽ nhếch, ''Anh đang nói Phương Tỉnh? Vậy thì anh trách oan anh ta rồi.''
''Cái gì?''
''Thanh minh cho anh ta một chút, nếu em theo anh ta, thì chắc chắn là thật sự muốn yêu đương với anh ta, chứ không phải vì tiền.'' Cô khẽ cười lại châm thêm một ngòi nổ, nhân lúc đối phương chưa nổi giận bèn chạy ra ngoài, từ cạnh cửa thò nửa người ra nói, ''Thứ đưa cho anh đặt trên tủ, anh -- nghỉ ngơi cho tốt.''
''Cùm cụp.''
Cửa bị nhẹ nhàng đóng lại.
Lô Trạch tức giận một quyền nện lên vách tường.
Hắn tuy buồn bực thái độ ngả ngớn của cô, nhưng đoạn nói chuyện đó cũng để lại cho hắn ấn tượng sâu sắc. Cô nói tới ''được trời ưu ái, vận may siêu quần'' đến tột cùng là có ý gì?
Rõ ràng đã nhận định đây là thủ đoạn lừa gạt của người phụ nữ kia, lại không nhịn được suy nghĩ, tại sao cô ấy sẽ nói như vậy.
*
《 Hãy để chúng ta yêu nhau một tuần 》kỳ này vừa phát sóng, bình luận trên mạng cơ hồ vỡ òa!
# Phương Tỉnh Văn Anh # # Lô Trạch Văn Anh # # Văn Anh # mấy đề tài này đều lên hot search, trong thời gian ngắn, Văn Anh bao phủ bảng đề tài, cả tin tức kết hôn của người nổi tiếng cũng bị lép vế.
Cô và Phương Tỉnh còn chưa tính, hành động ngọt ngào cũng không phải ngày đầu tiên, lần này bởi vì khởi đầu là chiến tranh lạnh, nên hậu kỳ có vẻ đặc biệt ngọt. Thậm chí có người nghi ngờ là viết kịch bản, lập tức bị người bàn tán, nói rằng khẳng định có kịch bản, nhưng những đội khác cũng có kịch bản, thế sao không ngọt được như họ? Điều này chứng tỏ khí tràng của họ rất hợp nhau!
Đương nhiên, lời này vừa xuất hiện, lập tức đưa tới thuyền Trạch Anh mới thành lập bất mãn.
''Nếu nói khí tràng hợp, Lô Trạch của chúng ta cũng hợp mà! Tuyệt đối không nghĩ tới có một ngày tui lại bằng lòng gả ảnh đế nhà chúng ta, dáng vẻ lúc ảnh đứng phía sau Văn Anh che mắt cổ lại. Tô! Khóc! Tui!''
''Chắc giả bộ rồi, tui cũng đã gặp qua người sợ côn trùng, nào có khoa trương như vậy!''
''Thành thật mà nói, từ đầu tui cũng cảm thấy là giả bộ, cho nên mỗi một cảnh đều chụp lại phóng to ra xem, nếu biểu cảm sợ hãi là diễn, vậy nổi da gà cũng không thể muốn diễn là diễn đi [ hình minh hoạ ]''
''Tui chỉ muốn nói quá ngược hu hu hu. Tiến lên một bước, là có thể ôm ấp thế giới của anh. Nhưng thế giới của anh đã thuộc về người khác.''
Không nghĩ tới CP nóng dần đều Trạch Anh sau khi kết thúc lại đi ra phát kẹo, các fan CP lệ nóng doanh tròng, spam vô số.
Nhưng mà, tuy rằng sau lần PK kỹ thuật diễn, quan điểm của nhiều người đối với Văn Anh đã tốt hơn rất nhiều, nhưng vẫn có một số fan Lô Trạch khó mà tiếp thu thần tượng lại tốt với nữ diễn viên không phải hợp tác của mình, đặc biệt là người đó lại mang tiếng xấu.
''Cầu không ràng buộc. A Trạch nhà tui trong sạch diễn kịch, không trêu chọc nổi loại phụ nữ ngủ thượng vị này, ai mà biết bây giờ kim chủ của cô ta là ai. [ mỉm cười ][ mỉm cười ]''
''Nói thật, kỳ thực tui bội phục lắm. Wuli Anh Anh không hổ xuất thân chuyên nghiệp, công lực dụ dỗ không còn gì để nói, ngay cả Lô ảnh đế cũng gục ngã. Nhưng mà một lần câu hai anh, có nguy hiểm quá mức không? Cẩn thận gà bay trứng vỡ nha.''
Chuyện này liền khiến nhiều người tức giận, đào ra những tin tức liên quan tới Văn Anh quy tắc ngầm thượng vị. Trong thời gian ngắn, tin tức tiêu cực mênh mông cuồn cuộn.
''Vốn chỉ có vài người ầm ĩ thôi, không thể tạo thành xu thế, sau đó có người ở sau lưng đẩy một phen.'' Hoa tỷ nói chuyện điện thoại với Văn Anh.
Văn Anh cười hỏi: ''Là Chu Bùi phải không?''
''Cái đó chị không biết, có điều cũng dễ đoán, người có hiềm khích với em không ít, nhưng vào lúc này, kẻ cực kỳ không muốn em bò lên chính là cô ta, thiếu ai cũng không thể thiếu cô ta.''
''Cô ta thực sự là quan tâm chu đáo.'' Văn Anh ngậm cười, ''Em vừa nghĩ không bắt được nhược điểm của cô ta, cô ta liền đưa tới cửa.''
''Em nắm chắc mấy phần?''
Cô nói: '' Vậy phải xem Trâu tổng có thương hương tiếc ngọc hay không.''
Hoa tỷ hơi dừng, nhắc nhở cô: ''Em nhất định phải nhớ, loại kim cương vương lão ngũ như bọn họ, lúc trẻ thì liếc mắt đưa tình với tiểu minh tinh, kết hôn vẫn dựa theo tiêu chuẩn hào môn đại tiểu thư, đừng sa vào.''
Văn Anh thuận miệng đáp lại, sau đó cúp máy.
Cô đương nhiên sẽ không chọn kiểu đàn ông như Trâu Vệ Đông. Đối với kiểu người có lòng phòng bị cao, tuy thưởng thức phụ nữ có năng lực và thủ đoạn, nhưng làm sao sẽ không phòng bị?
Cô ở trước mặt hắn đóng vai ngây thơ ngu xuẩn, có thể nhanh chóng đạt được mục đích, nhưng cô không định diễn cả đời.
Hai chân cô đan chéo ngồi trên ghế sô pha, nghiêng người lười biếng dựa vào tay vịn, quấn quấn dây điện thoại suy nghĩ một lát, sau đó, một lần nữa gọi điện thoại.
''Alô?'' Đầu bên kia truyền đến giọng nam thành thục trầm thấp.
''Trâu tổng có phải hơi quá rồi không?! Lừa gạt dụ dỗ xong vẫn tiếp tục tìm người nhục mạ tôi, thú vị lắm sao? Chơi vui lắm sao?!''
Lời trách mắng đổ ập xuống,