Edit: Thiên Tình
Chu Bùi biết được kết quả thử vai, trong nháy mắt cảm thấy khó mà tin nổi, giống như thời gian đảo ngược, lúc cô lấy được nhân vật《 Vũ Tiên Ca 》, có thể hợp tác với Lô Trạch, phản ứng của Văn Anh lúc đó cũng như vậy.
Lần này, danh sách được tuyển đổi thành Văn Anh.
Nhưng hai cái này tuyệt đối không thể đánh đồng, đều là diễn chung với Lô Trạch, nhưng 《 Vũ Tiên Ca 》 chỉ là một bộ phim truyền hình, mà 《 Đô Thị Yêu Giới 》do Trương Khê Hòa đạo diễn, trong tương lai không chỉ phá vỡ kỷ lục phòng vé duy trì 3 năm, còn mang về cúp lớn cúp nhỏ, là một bộ phim bội thu cả về doanh thu lẫn danh tiếng.
Cô là thần sử, đương nhiên biết hướng phát triển tương lai, cũng nhờ vào những tin tức này mà nghịch tập qua rất nhiều người. Không nghĩ tới sẽ gục ngã ở một thế giới hòa bình thế này!
Chu Bùi từ thư ký của Trâu Vệ Đông biết được lịch trình của hắn, lái xe, đạp giày cao gót kéo mở một cửa phòng có thiết kế kiểu nhật.
''Vệ Đông, kết quả thử vai có phải xảy ra vấn đề gì không? Em xem qua các nữ minh tinh có mặt lúc đó, hẳn không có ai thích hợp hơn em...'' Cô đột nhiên dừng lại, giật mình nhìn người ngồi đối diện Trâu Vệ Đông, ''A Trạch? Sao anh cũng ở đây.''
Lô Trạch nhìn thấy Chu Bùi cũng rất kinh ngạc, hắn và Trâu Vệ Đông có hợp tác thương mại, giao lưu là bình thường. Nhưng còn Chu Bùi? Hắn chợt nhớ lúc ghi hình ở Hải Nam, khi Chu Bùi trò chuyện với hắn quả thực có nhắc tới Trâu Vệ Đông.
Không biết hai người đến tột cùng có quan hệ gì?
Trâu Vệ Đông sầm mặt lại, ''Chúng tôi đang thảo luận, cô có việc?''
Chu Bùi nghẹn lời, ''Em chỉ...'' Lúc này cô mới phát hiện mình luống cuống tay chân, chưa nghe ngóng đã chạy thẳng đến đây. Cô hơi ổn định tâm thần, dư quang đảo qua Lô Trạch, hỏi Trâu Vệ Đông: ''Văn Anh từng tìm anh?''
Trâu Vệ Đông không lên tiếng, Lô Trạch lại đổi sắc mặt.
Đánh bừa mà trúng, nếu Lô Trạch ở đây, cô vừa vặn mượn cơ hội cắt đứt đường lui của Văn Anh.
''Em biết danh sách thử vai lần này, không có cô ấy. Nhưng kết quả lại thông báo, cô ấy lấy được nhân vật. Em hỏi thì Trương đạo nói là anh đề cử.'' Chu Bùi xoa trán, có vẻ hơi mệt mỏi, ''Vệ Đông, em biết xã hội này rất không công bằng, nhưng em cho rằng anh không như thế.''
Trâu Vệ Đông thong thả để đũa xuống, ''Cô không cam lòng?''
''Anh muốn em cam lòng thế nào đây!'' Cô như không nhịn được bạo phát, lại toát ra chút đau khổ, ''Nếu bán rẻ thân thể là có thể giành được tất cả, vậy bọn em phải làm sao bây giờ? Bọn em nhọc nhằn khổ sở rèn luyện kỹ năng diễn xuất, chẳng lẽ là để nhường đường cho người như thế?!''
Trâu Vệ Đông chưa nói chuyện, Lô Trạch cũng đã tức giận, hắn dùng sức cơ hồ muốn làm đũa gãy đôi.
Vẫn là như vậy, không quản bao nhiêu lần, không quản cô ấy bò cao đến đâu, mãi mãi vẫn muốn đi đường tắt đạt được mục đích.
Lô Trạch nói: ''Trâu tổng, chuyện này nếu tôi đã trùng hợp nhìn thấy, vậy không thể khoanh tay đứng nhìn. Chúng tôi đều là diễn viên, hiểu rõ khổ cực trong đó, đối với quy tắc ngầm thực sự không thể tán đồng.''
''Anh cũng cho rằng, Văn Anh dựa vào bán mình, thổi gió bên gối mới lấy được vai diễn?''
Bị hỏi ngược lại, Lô Trạch trong nháy mắt chần chờ.
Nếu là trước chương trình truyền hình thực tế, hắn có thể khẳng định cô ở sau lưng dùng thủ đoạn. Nhưng lần đó diễn chung, cô bùng nổ ra khí tràng đến cả hắn cũng không nhịn được sa vào. Chỉ bằng vào kỹ thuật diễn, cô không hẳn không có cơ hội cạnh tranh.
''Có phải hay không, Trâu tổng rõ ràng nhất, không phải sao? Cần gì khó xử A Trạch?'' Chu Bùi ở trước mặt hắn, cắt đứt lời nói củaTrâu Vệ Đông.
Trong phòng chợt vang lên tiếng vỗ tay của Trâu Vệ Đông, trầm ổn mạnh mẽ, một cái, hai cái, ba cái.
''Chu tiểu thư quả thực am hiểu nghệ thuật ngôn ngữ, nhưng có một số việc nói rõ ràng vẫn tốt hơn.'' Hắn nói chuyện thâm sâu, lại có chút buồn cười nói với Lô Trạch, ''Có mấy lời tôi không nên nói, nhưng tôi thực sự cảm thấy không đáng thay cho cô ấy. Lô Trạch, trên thế giới này bất luận người nào cũng tư cách nói cô ấy, chỉ có cậu là không có.''
''Lời này của Trâu tổng sai rồi, cô ấy hành xử không đoan chính, còn không cho phép người khác nói sao?''
Tuy nói như vậy, nhưng bất kể là cách xưng hô với mình hay vẻ mặt của hắn, cũng khiến Chu Bùi sinh ra dự cảm không ổn, không nhịn được muốn dừng đề tài, ''Nếu Trâu tổng đã dốc sức che chở cô ấy, tôi cũng không có gì để nói.'' Muốn kết thúc đề tài.
Lô Trạch lại đột nhiên nhớ tới lời Văn Anh từng nói, hô hấp chợt nhanh hơn, truy hỏi: ''Trâu tổng muốn nói gì?''
''Cũng không có gì, nếu không phải lần này có cơ hội hợp tác với Lô ảnh đế, tôi cũng sắp quên mất.'' Trâu Vệ Đông ước chừng đang hồi ức, khóe mắt khẽ nhếch, toát ra ý cười, ''Lúc cô ấy lần đầu tiên tới tìm tôi, còn là một sinh viên thì phải? Cố gắng trang điểm ra vẻ trưởng thành, xông vào phòng làm việc của tôi, bảo an cản cô ấy, cô ấy liền lớn tiếng gọi, nói là muốn có cơ hội nổi tiếng, dùng chính mình làm trao đổi.'' Cũng may phòng làm việc của hắn ở tầng cao nhất, không có người khác nghe thấy.
''Cuộc đời tôi chưa từng thấy có người tự tiến cử trắng trợn như thế, cảm thấy rất thú vị, nên đồng ý.''
Trong lòng Lô Trạch nhói lên, cười cợt: ''Loại chuyện đó nói cho chúng tôi làm gì.''
''Không sao, đều là người trong giới, dù sao hiện giờ trên mạng cũng đầy ắp tin đồn của bọn tôi, lại thêm chút tình tiết mà thôi.'' Hắn cười nhẹ như mây gió, ''Quãng thời gian cô ấy theo tôi, chưa bao giờ đòi châu báu trang sức, xe nhà cũng không cần, chỉ cần cơ hội diễn xuất. Nhưng kỹ thuật diễn của cô ấy bình thường, tướng mạo lại có hạn chế, vẫn luôn không nóng không lạnh.''
Lô Trạch đột nhiên đứng lên muốn đi, hắn một chút cũng không muốn nghe đoạn chuyện cũ này.
''Sau đó cô ấy không cần kịch bản nhân vật nữ nữa, chuyên chọn nhân vật nam. Tôi hỏi, cô ấy nói có một người bạn tốt nghiệp, người đó rất có thiên phú, nhất định không thể bị mai một trong đám người bình thường được.''
Hắn bỗng dưng xoay người, chăm chú nhìn Trâu Vệ Đông.
''Cô ấy quấn lấy tôi rất lâu, cam đoan người bạn này nhất định sẽ nổi tiếng, chỉ thiếu một cơ hội, tôi mới chấp nhận, dùng cách thức cậu sẽ không phát hiện đưa kịch bản đến tay cậu. Thật buồn cười, cậu vẫn không biết là ai ở sau lưng giúp mình, nổi tiếng rồi cám ơn tôi thế nào đây? Khoản mua bán này xem như tôi chịu thiệt rồi.''
Trong phòng khách lặng im hồi lâu, Trâu Vệ Đông cũng không quản bọn họ có thể tiêu hóa hết hay không, thản nhiên gắp thức ăn.
Cá hồi ngon miệng, không ăn lãng phí.
Đầu óc Lô Trạch trống rỗng, một lúc sau chỉ hỏi: ''Người bạn mà cô ấy nói... là tôi?''
''Cậu nói xem?'' Trâu Vệ Đông không nhanh không chậm nói: ''Cậu yên tâm, tôi không định thay cô ấy lấy lại công bằng. Dù sao không có mấy người đàn ông nào có thể chấp nhận mình thành công là dựa vào một người phụ nữ. Cho nên cậu tin tưởng hay không, tôi không có hứng thú truy hỏi.''
''Không, tôi...''
Trong đầu Lô Trạch đột nhiên lóe qua một ký ức. Vào đại học năm ba, cô đã lặng lẽ ra ngoài trường nhận đóng phim, hứng thú bừng bừng cầm kịch bản đối đáp với hắn, khi đó cô đã học thuộc rất nhiều lần, lại vẫn diễn không tốt bằng người lần đầu xem lời thoại là hắn.
Cô không chút nhụt chí, chân trần nhảy lên ghế sô pha, nâng mặt hắn, thần thái sáng láng: ''A Trạch của em là thiên tài, một ngày nào đó sẽ trở thành siêu sao!''
Hắn chợt thấy cuống họng thắt chặt, nói không ra lời.
*
Ngay khi Chu Bùi nhìn thấy vẻ mặt của Lô Trạch chợt thay đổi, mới rốt cục ý thức được hôm nay mình thật sự làm chuyện ngu xuẩn.
Lô Trạch thì không nói, Trâu Vệ Đông lại sẽ nói giúp Văn Anh, khiến cô không nghĩ tới. Tuy rằng chỉ trích Trâu Vệ Đông giúp Văn Anh gian lận, nhưng cô hiểu rõ, đối phương luôn chỉ cung cấp cơ hội, không phụ trách kết quả.
Sau khi Lô Trạch rời